Tam phu nhân hé miệng cười nói: "Không trách được ngon như vậy, ta lại đưa một vò rượu cho lão nhân gia bà, nguyện bà có thể sống lâu trăm tuổi." Lại nói: "Tuyên Nhi trước nói cùng ta, để ta tìm ma ma khá chút làm ma ma giáo dưỡng cho Yên tỷ muội. Chổ của ta đây vừa vặn có một người, chính là Hoàng ma ma. Nàng vẫn luôn hầu hạ ta từ trong cung, chỉ là tuổi hơi lớn chút, năm nay đã bốn mươi ba tuổi. Nếu như không được, ta lại tiến cung xin hoàng tổ mẫu một người trẻ tuổi một chút."
Tìm ma ma giáo dưỡng cho Sở Hàm Yên, vẫn là Trần A Phúc đề nghị với Sở Lệnh Tuyên. Tiểu cô nương đã sáu tuổi rồi, lại quá thiện lương, quá đơn thuần, cho dù mình lại lao lực dạy bảo, sau khi con bé lớn lên cũng sẽ không quá khôn khéo. Cộng thêm mình lại không quá hiểu cong cong quẹo quẹo bên trong đại trạch, cũng không cách nào dạy được con bé những cái này.
Cô gái sinh sống ở trong đại trạch, có thể không biết chữ, nhưng không thể không hiểu đạo sinh tồn bên trong. Đặc biệt là tiểu cô nương tính tình hiền lành dạng này, nhất định phải cần một ma ma khôn khéo, trung thành, lại am hiểu thâm sâu đạo bên trong để dạy bảo cùng hầu hạ con bé.
Hoàng ma ma này lúc liền đứng hầu hạ ở bên cạnh Sở tam phu nhân, cúi đầu cau mày, tựa như không nghe thấy lời chủ tử nói. Bà là một trong hai ma ma đắc lực nhất của tam phu nhân, nếu là bà, ngược lại thật sự là nhân tuyển tốt. Mặc dù tuổi lớn một chút, nhưng ít ra còn có thể làm việc vài chục năm. Mười năm đầu đời là thời kỳ trưởng thành quan trọng nhất của tiểu cô nương, để Hoàng ma ma nói nhiều một chút cong cong quẹo quẹo bên trong đại trạch. Sau này gả đi nhà chồng lại hầu hạ tiểu cô nương vài năm, thanh lý sạch sẽ ngưu quỷ xà thần bên cạnh phu quân, sẽ bồi dưỡng xong người nối nghiệp, liền có thể vinh quang về hưu.
Trần A Phúc liếc qua Hoàng ma ma, ôm cánh tay tam phu nhân cười nói: "Hoàng ma ma chính là người đắc ý, tài giỏi, lưu loát của tam thẩm, tam thẩm không tiếc sao?"
Tam phu nhân cười nói: "Hoàng ma ma hầu hạ ta hai mươi mấy năm, trung thành, dùng đến cũng thuận tay, ta thật là có chút không nỡ xa nàng. Nhưng mà, Yên tỷ muội trải qua chịu không ít khổ, lại thiện tâm, ta thương tiếc nó từ trong lòng, muốn cho cuộc sống sau này của nó được khá giả."
Rồi nói với Hoàng ma ma: "Đại tỷ nhi tuổi nhỏ, lại thiện tâm, ma ma dạy nó tốt, nó sẽ dưỡng lão cho ma ma, có ngày ma ma hưởng phúc."
Hoàng ma ma vội vàng đi đến dập đầu cho Sở tam phu nhân nói: "Tạ quận chúa thương cảm, lão nô tất nhiên sẽ hầu hạ đại tỷ nhi thật tốt."
Đứng dậy sau lại khom gối phúc phúc cho Trần A Phúc, nói: "Tạ đại nãi nãi."
Hoàng ma ma từng là nữ quan trong cung, trên người có phẩm cấp, không cần dập đầu cho Trần A Phúc.
Trần A Phúc cười nói vài câu cùng bà, Hạ Nguyệt lại đưa tới một cái hà bao.
Không qua bao lâu, Sở Hoa lại dẫn Hằng Ca nhi đến.
Nàng nhìn thấy một đôi song sinh, thích không thôi. Cười nói: "Ai da, ta muốn nhìn bọn họ nhiều hơn, cũng sinh một tiểu ca nhi xinh đẹp như thế."
Hằng Ca nhi rất không cho là đúng nói: "Nam ngân (nói đớt), lớn lên chính là muốn đàn ông."
Bởi vì Hằng Ca nhi lớn lên giống cha nó, tương đối đen tráng, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, Sở Hoa không ít lần nói nó lớn lên không tuấn tú. Cha nó Tạ Lăng liền sẽ nói câu này chặn miệng thê tử, lâu dài ngay cả Hằng Ca nhi nho nhỏ đều học được.
Tam phu nhân cười ha ha: "Tiểu đậu đinh, nói cũng không nói rõ ràng, còn đàn ông."
Trần A Phúc cùng Sở Hoa ở bên này ăn bữa cơm trưa cùng cơm tối. Vài người lại đáng tiếc vì Trần Thế Anh một trận, tam phu nhân trước còn xem trọng một hậu sinh cho Trần Vũ Tình, bởi vì chuyện này, cũng đành phải bỏ xuống.
Cơm tối Sở Tam lão gia không về An Vinh Đường ăn, mà là ở ngoại viện cùng lão gia tử và Nhị lão gia cùng mấy nam nhân trong nhà uống rượu với nhau.
Vốn tiệc tẩy trần là phải bày ở An Vinh Đường, cả nhà nam nữ già trẻ cùng nhau ăn. Nhưng bởi vì ăn tiệc đưa tiễn thời điểm đầu năm nhị phu nhân nháo trận kia, lão gia tử mất hứng, liền không kêu người nhà tụ cùng một chỗ ăn cơm. Như vậy, cũng là như ý Trần A Phúc và tam phu nhân, các nàng đều không muốn nhìn thấy nhị phu nhân. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Trần A Phúc liền công bố ngã bệnh với bên ngoài, đóng cửa ở trong sân không ra ngoài, tam phu nhân nhớ nàng cùng hài tử, còn phải đến Trúc Hiên thăm bọn họ. Vinh Chiêu là ngụy mẹ chồng của Trần A Phúc, là ngụy bà nội của hai ca nhi, mẹ con bọn họ vào kinh trên lễ tiết nhất định phải đi bái kiến nàng ta cùng Sở Hầu gia.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, hiện thời Vinh Chiêu có bao nhiêu hâm mộ ghen ghét mẫu tử ba người họ, đi phủ công chúa còn không biết phải lăn qua lăn lại bọn họ như thế nào. Trần A Phúc ngược lại không quá sợ, nhưng hai đứa bé lại không thể xảy ra ngộ nhỡ, cho nên chỉ có giả bộ bệnh. Sai người đưa lễ vật đi phủ công chúa.
Đối ngoại công bố chủ yếu là đề phòng nhị phu nhân Lý thị đi mật báo, trong thượng phòng Trúc Hiên, ba mẹ con Trần A Phúc nên như thế nào thì vẫn như thế đó.
Trong lúc đó, Sở Nhị nãi nãi Tống thị, Sở tam nãi nãi Thẩm thị, Sở Trân kết bạn đến Trúc Hiên thăm Trần A Phúc.
Nghe được tiểu nha đầu cao giọng thông truyền, hai tiểu ca đang chơi đùa với Trần A Phúc ở trên giường lớn bị mụ mụ từng người vội vàng ôm đi trên giường gạch lớn phía đông phòng.
Lý ma ma không thỉnh mấy người này tiến vào phòng ngủ, chỉ để cho các nàng ngồi ở cửa phòng phía đông, lý do là nhi tử Nhị nãi nãi còn nhỏ, tam nãi nãi là tân nương tử, nhị cô nương tuổi nhỏ lại yêu chiều, không thể lây bệnh khí.
Trần A Phúc tựa nghiêng ở đầu giường, uể oải nói vài câu cùng các nàng.
Thẩm thị tương đối hướng ngoại, cũng biết nói chuyện, ấn tượng đầu tiên tạm được, không biết rõ tính tình thật sự như thế nào. Nàng cũng yêu thích Vũ Ca Nhi cùng Minh Ca Nhi, rất là thích trêu chọc trong chốc lát, lại cười nói: "Đều nói bọn họ kén ăn, chỉ ăn sữa của đại tẩu. Hiện tại đại tẩu bị bệnh, làm sao cho bọn họ bú đây. Đáng thương, cũng đừng để đói bụng."
Lý ma ma thở dài nói: "Hai ca nhi ngược lại đói không được, chỉ có thể thương đại nãi nãi chúng ta. Mỗi ngày phải nặn sữa ra, các nô tài hâm nóng, lại đút cho ca nhi."
Buổi sáng ngày hai mươi, Sở Tam lão gia cùng Sở tam phu nhân tự mình đến Trúc Hiên.
Bọn họ đến, Trần A Phúc không thể giả bộ bệnh, ở trong sảnh phòng tiếp đãi bọn họ. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Sở Tam lão gia kêu Trần A Phúc yên tâm, trước mắt tình huống Trần Thế Anh còn tốt, Tam lão gia có thể kêu người giúp đỡ chuyển giao đồ cho hắn. Nhưng Trần A Phúc một nữ quyến không tốt đơn độc đi gặp hắn, lại nói Trần A Phúc đã đang giả bệnh, chờ sau khi Sở Lệnh Tuyên trở về, cùng nhau đi.
Trần A Phúc liền lấy ra vài cái bao lớn cùng một cái hà bao. Trong bao có đồ Giang thị đưa, cũng có áo bông vải Trần A Phúc đưa, thức ăn cùng rượu ngâm. Nhưng không thể có thư, những vật này người trông coi đều phải kiểm tra. Bên trong cái hà bao chứa ngân phiếu hai trăm lượng bạc, là đưa ngự lâm quân trông coi Trần Thế Anh.
Buổi chiều hôm nay, Trần A Mãn và A Ngọc lại tới Trúc Hiên, còn lĩnh Dương Siêu cùng Dương Thiến đến.
Hai đứa bé đều cao ra , quan hệ chung đụng cùng A Mãn không tệ, gọi mẫu thân thật giòn ngọt. Bọn họ nghe nói Đại Bảo và Sở Hàm Yên không tới, tiếc nuối không thôi. Nhưng mà, khi Dương Siêu chứng kiến mẹ con Ào Ào, Dương Tây chứng kiến hai tiểu ca, tiếc nuối liền đều ném tới chín tầng mây.
Nhìn mặt Trần A Mãn mỉm cười ngọt ngào, cuộc sống trôi qua hẳn là không tệ.
Trần A Phúc giữ bọn họ ăn cơm tối, đáp ứng hôm nào đi Dương gia làm khách.
Ban đêm, cuồng phong nổi lên, tiếng rít cùng tiếng kêu ba mẹ con Ào Ào đánh thức Trần A Phúc. Nàng liên tục bất an càng thêm bất an, mơ mơ màng màng đếm mấy trăm con dê mới ngủ được.
Hết chương 413.