Mục lục
Nông Kiều Có Phúc - Trần Yến Yến (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Tiết Bảo Nghi bị Trần A Phúc đẩy ở trên người Dương tam gia, giận dữ, mắng: "Trần A Phúc, ngươi cái thứ bỉ ổi..." Nàng nhìn thấy Trần A Phúc mặt âm trầm, lại bước lên một bước, hù dọa nuốt xuống câu nói kế tiếp.


Hiện thời, mẫu thân của mình mất đi Hoàng thượng yêu thương. Ở trong mắt thái hậu cùng hoàng hậu, mình cũng không sánh bằng nữ nhân nông thôn này. Nàng ta không phải không thừa nhận, mình và mẫu thân, thất thế...

Trần A Phúc không để ý sắc mặt đen tối của Tiết Bảo Nghi, lên cỗ kiệu, nghênh ngang rời đi. Đằng sau truyền đến tiếng Tiết Bảo Nghi khóc lớn mắng chửi người, cùng với tiếng Dương tam gia khuyên giải.

Sở Hầu gia ở Báo Quốc Tự ba ngày, liền không để ý ánh mắt khẩn cầu của Vinh Chiêu, một mình xuống núi. Ông ngay cả phủ công chúa đều không về, trực tiếp đến phủ Vĩnh An Hầu ở.

Ông hiện thời bên ngoài không có chuyện làm, trong bóng tối không dám có chuyện làm, liền ngày ngày ở nhà trêu chọc hài tử, cũng là thích thú.

Hiện tại, không chỉ hai tiểu ca ngày ngày ầm ĩ đòi ông nội, cho dù là Tiểu Ngọc Nhi vừa mở mắt ra, đều chỉ vào cửa miệng "A" không ngừng, ý tứ là đi tìm ông nội chơi.

Mùng mười tháng tám, tiểu thập nhất và Tiểu Lý Hiên lại kết bạn đến Sở gia làm khách. Đây là lần đầu tiên sau khi tiểu thập nhất cầu hôn Sở Hàm Yên với phụ hoàng mẫu hậu tới Sở gia, nhìn thấy Trần A Phúc cùng Sở Hàm Yên còn có chút thẹn thùng.

Cậu đã được ám hiệu Trần A Phúc kêu Thu Nguyệt nói cùng câu, sự kiện kia ở trước khi chưa định ra, ngàn vạn lần không thể nói ra ngoài, cũng không thể nói cùng Yên Nhi muội muội.

Trần A Phúc nhìn đến khuôn mặt cậu đỏ bừng, âm thầm buồn cười. Tiểu tử lớn lên rồi, cũng biết rõ thẹn thùng.

Sở Hàm Yên không biết rõ nguyên nhân, còn tự tay nâng một chén dưa hấu nước đá bào cho cậu, nói: "Điện hạ mặt hồng như thế, nhất định là rất nóng, ăn chén nước đá bào hạ chút thời tiết nóng."

Tiểu thập nhất cười ha ha tiếp nhận nước đá bào, nhỏ giọng nói: "Yên Nhi muội muội thật tốt. Về sau, ca ca sẽ đều cho muội đồ tốt nhất." Nhìn Trần A Phúc bên cạnh một chút, lại vội vàng nói: "Cũng cho nương."

Trần A Phúc xem một chút hai Kim đồng Ngọc nữ trước mắt, cười nói: "Được, cảm ơn con."

Nhoáng một cái đến giữa tháng chín, Trần Danh và Vương thị bận rộn hết việc nhà nông nông thôn, đến kinh thành. Bọn họ ở lại chỗ này hai tháng, xem một chút nhi tử cùng một nhà nữ nhi, cuối năm lại hồi hương. Ở quê quán quen rồi, người quen lại nhiều, vẫn thích về quê ở.

Ngày đó, Trần A Phúc cao hứng mà dẫn dắt mấy hài tử cùng động vật gia đi nhà bọn họ chơi.

Mọi người gặp nhau cùng một chỗ, không chỉ người cao hứng, động vật gia càng cao hứng. Nguyên Bảo sinh hai con chó cái nhỏ, chó nhỏ rất giống cha, lông là vàng bạc đan xen, cho nên một con chó gọi Đại Hoàng, một con chó gọi Nhị Bạch. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh


Trước đó vài ngày, thật dài cùng ngắn ngủi cũng tốt đẹp rồi, hiện tại bụng ngắn ngủi đã nổi lên, hai tháng sau liền muốn làm mẹ.


Trần A Mãn cũng dẫn Dương Thiến đến, Trần A Ngọc, Dương Minh Viễn, Dương Siêu sẽ đến ăn cơm tối.


Trước đó vài ngày, Hưng Long đại tửu lâu đã long trọng khai trương ở kinh thành. Làm ăn không tệ, cái điếm này chủ


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK