Mục lục
Nông Kiều Có Phúc - Trần Yến Yến (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Lão hòa thượng Vô Trí đưa Trần A Phúc ra thiện phòng, liền dáng người linh hoạt quay người đi vào phòng mở cái tráp trong ngăn tủ kia ra. Nhìn lại nhìn không biết chán, ngửi lại ngửi, lại níu lấy râu ria vui mừng nửa ngày. Mới lấy ra một sợi lục tổ yến, khép hộp lại đặt vào trong ngăn tủ.
     
Ông nói với một tiểu hòa thượng bảy, tám tuổi khác: "Quy nhị, vi sư muốn đóng cửa chế dược hai mươi ngày, ai cũng không gặp... A, không đúng, vi sư ba mươi ngày ai cũng không gặp. Hai mươi ngày trước phải chế dược, mười ngày sau phải chế hương, cơm chay sẽ đưa đến cửa phòng chế dược hoặc chế phòng hương. Nhớ kỹ, ai cũng không cho tới quấy rầy vi sư. Vị Lý thí chủ kia, thì để Đại sư huynh Quy Linh của con ngày mai châm cứu một lần cho hắn, sau đó thỉnh hắn hai tháng về sau lại đến bản tự."
     
Quy Nhị tiểu hòa thượng vội vàng khom người xác nhận.
     

Đám người Trần A Phúc được tiểu hòa thượng Quy Nhất đưa ra Linh Ẩn Tự, lên xe ngựa đi đến Ảnh Tuyết Am.
     
Trong đầu nàng liên tục có thể nghe được tiếng khóc thút tha thút thít của Kim Yến Tử. Tiểu tử bình thường đưa bảo bối trong không gian, lá cây đều là dùng ghèn mắt ba ba làm đơn vị, đo huống chi là lục tổ yến trân quý hơn. Cho đi nhiều như vậy, không phải là móc tiểu tâm can nó sao.
     


Nhưng bên cạnh nàng có Thu Nguyệt, lại không thể vào không gian dỗ dành nó, cũng không thể trao đổi cùng nó, chỉ đành nghe, làm cho nàng vừa đau lòng lại băn khoăn.
     
Lúc này đang mùa xuân, càng đi lên núi xanh lá cây lại càng thêm nồng đượm, trong đó còn kèm theo từng đám từng đám hoa trên núi muôn hồng nghìn tía rực rỡ.
     
Hậu viện Ảnh Tuyết Am, mấy đứa hài tử đang chơi ở trong sân bên ngoài thiện phòng, tiếng cười khoan khoái thanh thúy phá vỡ yên tĩnh trước kia. Bụi ngồi ở một bên nhìn, không che giấu được vui vẻ trong mắt.
     
Cười cười, trong mắt bà chứng kiến một tình cảnh khác, một phụ nhân xinh đẹp trẻ tuổi ngồi ở dưới hành lang làm xiêm y cho trượng phu, khi thì sẽ ngẩng đầu nhìn một đôi trai gái cười đùa ở trong sân.
     
Trượng phu trẻ tuổi anh tuấn trở về, phụ nhân xinh đẹp kia vội vàng buông xiêm y trong tay đứng dậy chào đón. Các con chạy được nhanh hơn, nữ nhi đã được trượng phu ôm vào trong lòng, nhi tử cũng được trượng phu dắt.
     
Trượng phu đi đến trước mặt phụ nhân kia, ôn nhu cười, nói: "Vân nhi, ta về rồi."
     
Tình cảnh kia, rất xưa giống như là chuyện kiếp trước. Thế cho nên bà thỉnh thoảng có một loại không xác định, phụ nhân xinh đẹp đó là đã từng chính mình sao? Nam nhân anh tuấn kia đã từng là trượng phu của mình sao? Mình cũng đã từng có được trượng phu, trai gái, gia đình sao?
     
Trong mắt Bụi bịt kín một tầng hơi nước. Bà vội vàng nâng tay gạt đi, cúi đầu chuyển tràng hạt trong tay, trong miệng bắt đầu niệm kinh văn.
     
Đột nhiên, tiếng kêu bọn nhỏ càng lớn.
     
"Mẫu thân..."
     
"Di di..."
     
"Trần di..."
     
Theo tiếng kêu, bốn đứa bé đều đánh về phía trên người Trần A Phúc ở cửa viện, có nâng đỡ, có túm váy.
     
Trần A Phúc cười ha ha, ngồi xổm xuống ôm bốn đứa bé vào trong ngực, cười nói: "Các bảo bối, nhỏ giọng một chút, bên trong là phật môn yên tĩnh, không thể nhiễu Bồ Tát thanh tĩnh."
     
Mấy đứa hài tử đồng loạt mà dựng thẳng ngón trỏ tiểu béo ở trên môi: "Xuỵt" vài tiếng, tiếng nói cũng nhỏ xuống theo.
     
Trần A Phúc nhìn Đại Bảo cười toét miệng, lại nghĩ tới lão hòa thượng nói tai ương huyết quang. Nàng đau lòng dữ dội, thật muốn cột cậu ở trên thắt lưng, để cậu một khắc cũng không rời khỏi mình.
     
Nàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói: "Đại Bảo, con phải khỏe mạnh, ngàn vạn không xảy ra chuyện gì."
     
Đại Bảo có chút u mê, vẫn là gật đầu nói: "Dạ."
     
Sở Hàm Yên ghen tị nói: "Còn có tỷ muội thì sao? Di di đã quên tỷ muội sao?"
     
Dương Thiến cũng không thuận theo nói: "Còn có con, còn có con."
     
Dương Siêu không lên tiếng, nhưng trong mắt vẻ mặt lại bày tỏ cũng không thể quên cậu. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép. ChieuNinh tại: diendanlequydon.com
     
Trần A Phúc lại sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn mỗi đứa bọn họ một cái cười nói: "Còn có các con, các con đều phải khỏe mạnh."
     
Sau đó, Trần A Phúc mới đứng thẳng bị bọn họ vây quanh đi đến bên cạnh Trần Trụ Trì, khom người hành lễ cho bà, cười nói: "Trần Trụ Trì."
     
Bụi đứng dậy cười nói: "A Phúc, cảm ơn con, con làm áo tơ trắng bần ni rất thích. Lại muốn cảm ơn con, Yên Nhi so với bần ni lần trước nhìn thấy, càng thêm sáng sủa thông minh. A, thật tốt, hài tử này mỗi lần gặp cũng có thể làm cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ."
     
Tiểu cô nương có thể tiến bộ mau như thế, không chỉ bởi vì chính mình, còn có Kim Bảo hào phóng đang khóc trong không gian.
     
Trần A Phúc cười nhìn Sở tiểu cô nương đang ngẩng đầu đầy mặt thỉnh cầu khen ngợi một cái, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, cười nói với Bụi: "Yên tỷ muội đặc biệt thông tuệ, con cũng càng ngày càng thích nàng nha." Lại nói: "Con may xiêm y tay nghề không tốt, đường may không mảnh, khiến Trụ Trì chê cười rồi."
     
Nàng tán gẫu vài câu với Bụi, lại thoát khỏi mấy cái đuôi nhỏ, vội vàng đi cung phòng. Khóa cửa, lách mình tiến vào không gian.
     
Chỉ thấy Kim Yến Tử đang nằm trên mặt đất, dùng hai mảnh cánh che đầu khóc, thân thể nho nhỏ còn vừa kéo vừa kéo.
     
Trần A Phúc ngồi xổm xuống cầm nó lên nâng niu trong lòng bàn tay, nói: "Bảo bối, đừng khóc nữa, con thế này ma ma đau lòng."
     
Kim Yến Tử bỏ cánh xuống, con mắt nó đã khóc sưng, hé mở tiểu mỏ nhọn, đầu lưỡi hồng còn đang run rẩy, nước mắt làm lông vũ trên cái đầu nhỏ đều ướt nhẹp, còn đang nức nở hừ a hừ. Nói: "Người ta sống nhiều năm như thế, trước đến giờ không có một lần nào đưa ra ngoài nhiều thứ như thế. Một sợi lục tổ yến như vậy, người ta ít nhất phải vất vả hai mươi năm mới có thể đan thành. Không chỉ tốn thời gian, còn hao tổn rất nhiều tinh khí của người ta. Bỗng chốc liền bị con lừa già ngốc lừa đi nhiều như thế, hu hu hu..."
     
Chứng kiến bộ dáng nó đáng thương thế này, Trần A Phúc lại đau lòng, nâng nó đến trước mắt nói: "Ai da, bảo bối, con khóc cùng làm tim ma ma tan vỡ rồi. Mau đừng khóc, ma ma thay Đại Bảo ca ca cảm ơn con."
     
Nói xong, không kìm lòng nổi hôn tiểu mỏ nhọn của nó một cái, hai cái, ba cái. Lại móc khăn từ trong lòng ra, lau nước mắt giúp nó.
     
Kim Bảo dừng khóc, híp híp mắt nhỏ đầu tiên là sững sờ nhìn Trần A Phúc, sau lại biến thành quấn quýt. Nó trước bị Trần A Phúc hôn qua hai lần, đều là từng cái, nhanh đến nó còn không phản ứng kịp liền kết thúc. Còn lần này, nó cuối cùng cảm giác được tư vị được người hôn rồi.
     
Nó nhìn Trần A Phúc, rướn cổ lên chít chít nói: "Ma ma, sao người ta có loại cảm giác lâng lâng đây? Hôn hôn thật tốt, thật thích, thật vui vẻ. Về sau, người có thể hôn người ta nhiều không? Tựa như người hôn thối Đại Bảo và Yên Nhi muội muội í. Yên tâm, cái miệng nhỏ nhắn của người ta mặc dù lợi hại, nhưng không sẽ làm ma ma bị thương." ChieuNinh tại: diendanlequydon.com

     

Thật sự là hài tử thiếu tình thương. Ánh mắt nhỏ này, cái thỉnh cầu nho nhỏ này, khiến cho lòng Trần A Phúc mềm mại giống như kẹo đường. Một khắc này bắt đầu, nàng cũng không sợ tiểu mỏ nhọn của nó nữa.

     

Trần A Phúc giơ nó đến trước mắt lại hôn một cái, nhẹ nói: "Con là bảo bối của ma ma, chắc chắn sẽ không tổn thương ma ma. Về sau, ma ma liền hôn con nhiều hơn, tựa như hôn hài tử của mình."

     

Kim Yến Tử nghe, câu tiểu mỏ nhọn cười rộ lên, lại nhét mũi nhọn cánh vào trong miệng, tựa như đang dư vị hôn hôn vừa rồi.

     

Thấy nó tốt rồi, Trần A Phúc khẽ đặt nhẹ nó ở trên đất nói: "Bảo bối nghỉ ngơi cho tốt, ma ma không thể ngây ngốc lâu ở trong này, bọn họ ở bên ngoài chờ ma ma." Nói xong, liền lách mình ra không gian.


Hết chương 226.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK