Sau bữa cơm trưa, Trần Thế Anh mang hai tên tùy tùng vội vội vàng vàng ngồi xe ngựa đi Vượng Sơn thôn, lão hầu gia mang hai đứa bé về Đường Viên.
Sở tiểu cô nương còn muốn chơi xấu ở Phúc Viên không đi, lão hầu gia cười nói: "Sao có thể cả ngày lẫn đêm đều sống ở người ta nha, cũng phải để cho di di của con nghỉ ngơi một chút chứ."
Lão gia tử nói lời này khiến Trần A Phúc oán thầm không thôi. Chỉ nói người ta không nói bản thân, hôm nay ngay cả Hoàng thượng đều nghỉ hưu mộc, bọn họ vẫn còn muốn chạy đến Phúc Viên ăn chùa. Mặc dù giao phí thức ăn, nhưng nhà mình lại không phải là tửu lâu, ngày ngày mở cửa bán.
Nghĩ là nghĩ như vậy, cũng không thể nói ra được. Nàng cười dụ dỗ tiểu cô nương nói: "Tỷ muội ngoan ngoãn, cùng thái gia gia trở về nghỉ buổi trưa, buổi tối di di làm dưa hấu nước đá bào cho con cùng tiểu thúc thúc của con."
Sở tiểu cô nương nghe vậy, mới bĩu môi đi cùng thái gia gia cùng tiểu thúc thúc.
Trần Vũ Lam nghe vậy, tò mò nói: "Đại tỷ, cái gì gọi là dưa hấu nước đá bào? Đệ đệ cũng muốn ăn."
Trong hầm ngầm Đường Viên tồn một chút băng, Trần A Phúc liền kêu người đi lấy một chậu. Đập nát băng, sẽ cắt dưa hấu thành khối, bỏ vào nhân dưa hạt, đậu phộng vỡ, nho khô, cùng với tương hoa quả hải đường, dưa hấu nước đá bào giản dị liền làm thành.
Làm cho ba tỷ đệ Trần Vũ Lam và A Lộc một người một chén. Trừ đã A Lộc nếm qua, ba người khác đều là lần đầu tiên ăn, cực yêu thích, cảm thấy đây là thật mỹ vị nhất mùa hè, vừa đẹp mắt lại ăn ngon còn giải nhiệt.
Ăn xong còn la hét muốn. Trần A Phúc lắc đầu nói: "Thứ này mặc dù ăn ngon, nhưng cũng không thể ăn nhiều, lạnh dạ dày."
Lại dẫn bọn họ đi hậu viện. Đi đến khu vui chơi thiếu nhi, Trần A Lộc dẫn Trần Vũ Lam và Trần Vũ Hà đi chơi bọn họ có thể chơi. Sau đó, Trần A Phúc mang bọn họ đi đến đằng trước dưa chuột, dạy bọn họ hái dưa chuột, để cho bọn họ thể nghiệm một niềm vui thú nông gia vui vẻ.
Sau đó, đưa Trần Vũ Lam cùng Trần Vũ Hà mỗi người một cái hà bao, Trần Vũ Tình một bộ quần áo, đây là nàng đáp ứng trước đó, lại đặt đồ Lộc Viên đưa lên xe ngựa, lại đưa bốn trái dưa hấu. Tiễn ba tỷ đệ bọn họ lên xe ngựa, nhìn đến bọn họ lưu luyến mà đi.
Trần A Phúc mới vừa trở về phòng không lâu, liền nghe đến cửa sân vang lên thình thịch bùm, thanh âm thật lớn.
Tằng Lão Đầu lớn tiếng nói, "Đến đây, đến đây, là ai vậy, không biết nhẹ chút?"
Trần A Phúc cũng ra cửa thượng phòng, nghe thấy thanh âm Tiết Đại Quý: "Mở cửa nhanh, Bảo ca nhi bị thương."
Lời nói này hù dọa Trần A Phúc và Tằng Lão Đầu nhảy dựng, Trần A Phúc phóng tới cửa sân, Tằng Lão Đầu đã mở cửa, thấy Tiết Đại Quý ôm Trần Đại Bảo đi tới, sau lưng còn đi theo hai phòng vệ.
Trần A Phúc đều dọa khóc, xông lên hỏi: "Đại Bảo như thế nào rồi?"
Tiết Đại Quý ôm Đại Bảo sải bước đi vào nhà, áy náy nói: "Nô tài bất lực, khiến Bảo ca nhi bị người ngộ thương đến chân. Đã đi y quán băng bó qua, chỗ đó đại phu còn thi châm, khai dược."
Tiến phòng ngủ, Tiết Đại Quý đặt Đại Bảo ở trên giường, hắn liền lui ra ngoài, ở bên phòng nói tiếp.
Trần A Phúc không nghe rõ hắn nói cái gì, chạy đến bên giường, trông thấy Đại Bảo sắc mặt tái nhợt, mặt mũi tràn đầy nước mắt, nhắm nửa con mắt ngủ mà không ngủ, một cái chân bị băng vải bao lấy, còn cái thanh nẹp, đau lòng khóc lớn lên. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Đại Bảo hình như bị tiếng khóc bừng tỉnh, cậu mở mắt ra, nhìn thấy nương kéo tay cậu khóc đến thương tâm, đưa ra bàn tay nhỏ bé cố gắng lau nước mắt giúp nàng. Trần A Phúc cúi thân thể được thấp hơn, cậu vừa lau nước mắt cho mẫu thân vừa nhỏ giọng nói: "Nương, đừng khóc, đại phu nói nhi tử không chết được." Lại cảm giác đến trên đùi đau đớn khó nhịn, méo miệng khóc lớn lên. La ầm lên: "Mẫu thân, đau, đau quá..."
Trần A Phúc đau lòng đến tột đỉnh, khóc ròng nói: "Đại Bảo ngoan ngoãn, nhịn thêm chút nữa, nương kêu người đi tìm đại phu."
Lúc này, Sở Lệnh Tuyên đi đến, khổ sở nói: "Đại Bảo gãy chân, ta đã kêu người đi y quán Thiên Kim phủ thành thỉnh đại phu rồi."
Trần A Phúc khóc hỏi, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"
Sở Lệnh Tuyên thở dài một hơi nói: "Đại Bảo là bị tai bay vạ gió, hai nhóm người đánh nhau, vừa vặn nó cách đó không xa, bị cái ghế bay tới đánh gẫy chân. Bị ngộ thương, có mấy người."
Trần A Phúc khóc oán giận nói: "Có mấy hộ vệ, ngay cả chàng đều ở bên cạnh, sao lại để một đứa nhỏ đứng ở bên cạnh người đánh nhau, không biết rõ phải để nó cách xa một chút à."
Nàng cũng tự trách không thôi. Cảm thấy ở trong vòng trăm dặm xung quanh huyện Tam Thanh, Đại Bảo muốn đi thị trấn, thì để nó đi, không nghĩ tới vẫn bị tai bay vạ gió. Sớm biết rằng vậy, nơi nào cũng không nên cho nó đi.
Sở Lệnh Tuyên đỏ mặt giải thích: "Trách ta xem xét không chu đáo, thế nhưng không nhìn ra bên cạnh gặp nguy hiểm..."
Lão hầu gia nghe được bẩm báo, dọa hỏng rồi, cuống quít chạy tới Phúc Viên. Ông không tốt tiến vào phòng ngủ Trần A Phúc, ở bên trong phòng mắng: "Tiểu tử thối, đến cùng chuyện gì xảy ra, sao con để Thập... Đại Bảo bị thương!"
Sở Lệnh Tuyên chán nản thất vọng đi đến bên cạnh phòng, phất phất tay, thấy người trong phòng đều đi sau, mới thấp giọng nói: "Chúng ta ăn bữa cơm trưa, mới vừa muốn đi ra tửu lâu, 'Trùng hợp' liền đụng phải ..." Hắn đè thấp thanh âm được chỉ có lão hầu gia nghe được, nói: "Đụng phải Cửu gia. Những người kia hẳn là đến xò xét chân Cửu gia..."
Sở lão hầu gia vừa nghe, vội vàng ngăn hắn nói chuyện lại, nhẹ giọng nói: "Có một số việc trở về rồi hãy nói." Lại tức giận quất tới mấy bàn tay, hạ thấp giọng mắng: "Đánh chết ngươi tên tiểu tử thối, thời điểm mấu chốt như vậy, như thế nào có thể dẫn..." Nhịn xuống lời muốn nói, lại đổ ập xuống đánh hắn mấy bàn tay.
Sở Lệnh Tuyên không dám trốn, cứng rắn chịu lão gia tử đánh một trận.
Lão gia tử ngừng tay, lại hỏi: "Chân Đại Bảo như thế nào, sẽ không bị què đi?"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Con đã kêu người đi y quán Thiên Kim mời người rồi."
Trần A Phúc canh giữ ở bên cạnh Đại Bảo, nhìn cậu khóc khóc rồi lại ngủ, mới nhớ tới Kim Yến Tử, phải xin nó chút dược. Nàng còn nhớ mảnh gỗ vụn Yến Trầm Hương không chỉ có thể trị ngoại thương, còn có trợ giúp giảm bớt đau đớn. Vật nhỏ kia dẫn động vật gia chạy tới trong núi rừng chơi, cũng đã ra ngoài ba ngày còn chưa trở lại.
Nàng dùng sức bóp tay trái của mình một cái, nửa khắc đồng hồ sau, liền thấy Kim Yến Tử từ trong cửa sổ bay vào. Chít chít kêu lên: "Ma ma, có chuyện gì vội vã gọi người ta trở về như vậy... Nha, thối Đại Bảo như thế nào rồi?"
Trần A Phúc mắt nhìn Sở Lệnh Tuyên gấp đến độ đứng ngồi không yên, nói: "Đại gia, chàng trông chừng tại chỗ này cũng không làm nên chuyện gì, đi về trước nghỉ ngơi một chút đi." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên nghĩ tới có một số việc giống như phải nói tỉ mỉ với lão gia tử, gật đầu nói: "Vậy ta trước trở về một chuyến, qua một lát đại phu đến, ta lại đến."
Trần A Phúc gật đầu, Sở Lệnh Tuyên đỡ Sở lão gia tử về Đường Viên.
Vừa vào ngoại thư phòng, lão gia tử liền thấp giọng quát: "Nói, như thế nào lại mang Đại Bảo đi gặp Cửu gia."
Sở Lệnh Tuyên nói: "Cửu gia cũng là đoạn thời gian trước mới biết được mình có một tiểu bào đệ, còn sống, hết sức cao hứng, liền muốn xa xa nhìn Đại Bảo một cái. Con nghĩ, chỉ xa xa nhìn một cái, vùng này lại là phạm vi thế lực của chúng ta, liền đồng ý. Nào nghĩ đến... cái người kia nhất định là biết rõ Cửu gia ngây người ở Linh Ẩn Tự lâu như thế, sợ Vô Trí đại sư thật có thể có được thần dược gì đó chữa lành chân cho hắn, cho nên khiến người đến xò xét. Trong hỗn loạn, Cửu gia ngồi ở trên xe lăn rất gắng gượng chịu một kiếm..."
Hết chương 261.