Có vài người chính là kỳ ba như vậy, nhìn thấy vĩnh viễn không phải là thứ trong tay mình, mà lại là đồ tốt trong tay người ta. Trần A Cúc chính là người như vậy.
Trần A Cúc một khi nháo lên, Hồ thị khẳng định thiếu kiên nhẫn.
Trần Nghiệp không phải là thích sĩ diện sao? Vậy để hắn xem xem khuôn mặt tham lam của thê nữ bản thân, xấu hổ xấu hổ mặt hắn. Cũng làm cho Trần Danh cùng Vương thị xem một chút đây không phải là chuyện mấy khối sa tanh, về sau có cho hay không không cần thuận miệng thì nói.
Đồng thời, chính mình cũng có thể lại tinh tường xem đại phòng một chút, người nào đáng giá kết giao, người nào phải đề phòng một chút.
Nhưng mà, sớm định ra cắt cho Đại Nha màu đỏ hoặc là sa tanh màu hồng cũng không dám cho, ngay cả bản thân Trần A Phúc trước mắt cũng không dám làm loại sa tanh màu sáng này.
Trần A Lan may xiêm y nếu như có thể còn dư lại một tấm vải đầu, để cho nàng làm một cái áo ngắn mặc ngoài cho Đại Nha. Tiểu nha đầu ngày đó bị Hồ thị đánh cực kỳ đáng thương, tiếng kêu khóc khiến cho Trần A Phúc nghe được cũng đau lòng.
Trần A Phúc lại cắt cho mình cùng Vương thị mỗi người một khối màu nâu nhạt, còn cắt cho Trần Danh, A Lộc cùng Đại Bảo mỗi người một khối trang điểm màu lam. Một người trước chỉ làm một bộ.
Kỳ thật Trần A Phúc một chút cũng không thích sa tanh tông màu nâu nhạt, quá chững chạc. Nhưng mà mấy thứ sa tanh khác hiện tại không thể lấy ra làm, cũng đành phải trước dùng nó làm kiện váy dài.
Trừ hai khối sa tanh cho Đại Bảo cùng mình thì để lại ra, cái khác đều cầm đi nhà cũ.
Trần Danh nhìn ra Trần A Phúc không thật cao hứng. Than thở nói: "Cha mẹ cũng không muốn cho Hồ thị... Chao ôi, xem ở trên mặt mũi đại bá của con, liền cho bà ta một lần đi."
Trần A Phúc chu mỏ nói: "Một lần? Nếu như bà ta lại đòi thì làm sao?"
Trần Danh nói: "Ta liền nói không có sa tanh."
Trần A Phúc lại nói: "Bởi vì lòng tham của bà ta, chúng ta ngay cả tự mình kiếm được sa tanh cũng không dám mặc, phải liên tục áp chế dưới đáy hòm? Về sau, nếu con và nương con mang cây trâm bạc hoặc là kim trâm, bà ta lại tới đòi, thì làm sao? Nếu như nhà chúng ta lại có thứ đồ tốt, lại cất căn nhà lớn, bà ta lại để cho chúng ta xây căn nhà càng lớn cho bà ta, thì làm sao?"
Đây chính là tác phong Hồ thị.
Trần Danh há to miệng, cũng không biết nên làm sao. Quá khứ là nhà mình nghèo, không có thứ cho Hồ thị để ý. Hiện tại nhà mình có tiền, cũng không thể nào liên tục đè bạc ở dưới rương. Dưới đáy rương nhà hắn, đã chôn chín mươi mấy lượng bạc, số lượng lớn như thế, là lúc trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nhưng bọn họ hiện tại chính là không dám tiêu.
Bọn họ cho dù hiện tại không tiêu, vài năm sau A Lộc cưới vợ khẳng định cũng phải cất căn nhà lớn. Nếu như Hồ thị liều mạng muốn tiền, mình nên làm sao?
Nếu như xem ở phân tình của đại ca trước kia, hắn thậm chí nguyện ý lấy ra vài chục lượng bạc cho đại ca về sau hưởng thanh phúc, ít mệt nhọc một chút. Nhưng hắn không dám, chỉ cần hắn cầm số tiền này bỏ ra, thì Hồ thị sẽ cho rằng trong tay hắn có lẽ có nhiều tiền hơn, sẽ tìm cách đòi hỏi không ngừng nghỉ.
Trần Danh bất đắc dĩ thở dài nói: "Con và Đại Bảo ngày sống khá giả, vẫn có thể mua thứ mình thích, mua một ít đất đai, lại xây cái nhà ngói lớn, dù sao các con đã phân ra lập môn hộ khác. Đại bá nương của con có da mặt đòi ta, lại không đòi khuê nữ lập môn hộ khác của ta. Một ít sa tanh này ba ta đòi thì đòi, không phải là vật to tác gì. Những vật lớn, bà ta đòi từ trong tay con là không được, cha cũng không làm chủ được cho con không phải sao. Còn như cha mẹ... Chao ôi, trước hết tạm thời cứ qua như thế này đi."
Trần A Phúc còn nói: "Con cảm thấy muốn tôn trọng đại bá, cũng không ý nghĩa dung túng Hồ thị, bà ta muốn đòi cái gì thì phải cho bà ta cái đó."
Trần Danh lại há to miệng, không lên tiếng. Hắn cũng biết rõ cái lý này, hắn cũng không muốn cho Hồ thị. Nhưng mà, sự tình lúc nào cũng phát triển đến hắn không cho cũng phải cho. Ngẫm lại Trần Thực khôn khéo như vậy, còn không phải là bị Hồ thị hù dọa không dám về thôn sao.
Trần A Phúc nhìn thoáng qua Trần Danh rối rắm, không nói thêm gì nữa. Lời nói đến điểm thì dừng, có một ít quan niệm là chậm rãi thay đổi. Lại nói, quyền phát biểu nắm giữ ở trong tay người có thực lực, nhị phòng bọn họ, bây giờ vẫ còn yếu lắm.
Tối hôm đó, Trần Danh cùng Vương thị cùng đi đại phòng đưa sa tanh, Trần lão thái để ở nhị phòng, Vương thị sẽ làm cho bà. Trước khi bọn họ đi, Trần A Phúc lại là dặn dò một trận.
Nghe Trần Danh cùng Vương thị sau khi từ đại phòng trở lại nói, Trần A Cúc vừa nhìn thấy sa tanh liền sầm mặt xuống, nói vì sao không cho nhiều một chút, hai thước rưỡi sa tanh không đủ làm một bộ quần áo, chỉ đủ làm áo khoác ngoài, hoặc là quần áo hoặc váy dài. Huống chi, loại màu sắc này thiên vẻ người lớn, không thích hợp tiểu nương tử may xiêm y.
Ả nhìn thấy hai thước sa tanh trang điểm màu lam trong tay Cao thị, đây là cho Đại Hổ. Ả liền muốn đi qua, nói có thể làm kiện áo, tiểu hài tử mặc sa tanh xiêm y thật đáng tiếc.
Trần A Quý trầm mặt, Cao thị nắm sa tanh càng chặt. Trần Nghiệp cùng Trần lão thái mắng ả vài câu, mới không dám tiếp tục đòi hỏi.
Khi ả nhìn thấy sa tanh hải đường hồng cho Trần A Lan, lại càng khủng khiếp, duỗi tay qua liền giật lấy.
A Lan bị hù dọa vội vàng né tránh, lấy tốc độ nhanh nhất khóa sa tanh vào trong rương. Nàng cái khác cũng có thể nhường nhịn muội muội, nhưng khối hồng sa tanh này tuyệt đối sẽ không nhường, nàng cũng cực thích. Nghĩ đến tân hôn ngày thứ hai, chính mình mặc quần áo hoa lệ xinh đẹp như thế cùng phu quân tuấn tú đi thượng phòng bái kiến cha mẹ chồng, thân thích, khóe mắt đuôi mày nàng đều là vui vẻ.
Trần A Cúc nhìn thấy Trần A Lan khóa sa tanh xinh đẹp vào rương nhỏ, khóc rống lên, nói: "Ta thích khối sa tanh đỏ kia, ta so với đại tỷ lớn lên trắng nõn, mặc khẳng định đẹp mắt hơn đại tỷ."
Hồ thị thấy tiểu khuê nữ khóc, mất hứng hỏi Vương thị: "Chủ tử Đường Viên cũng chỉ thưởng bấy nhiêu? A Phúc cũng không giữ lại vài thước?"
Vương thị nghiêm khắc dựa theo Trần A Phúc dạy nói: "Không có. Chủ tử Đường Viên chỉ thưởng vài thước như vậy cho A Phúc, A Phúc nghĩ tới A Lan sắp gả đi, nên cho A Lan hết, nàng cả gốc vải cũng không giữ."
Hồ thị bình thường thương tiểu khuê nữ thật nhiều, lại nói A Lan: "Vậy cho muội tử của mày hai thước, chúng mày một người làm kiện áo nhỏ."
Trần A Lan vừa nghe cũng rơi lệ. Nàng rất là ủy khuất, mình phải xuất giá, cứ vài thước bố tốt như vậy, muội tử không hiểu chuyện tranh giành cùng bản thân, ngay cả lão nương cũng đòi hỏi theo.
Trần lão thái mất hứng, nói: "A Lan sắp phải xuất giá, cô dâu ăn mặc xinh đẹp một chút, con rể cũng sẽ thích. Thật vất vả đường muội đưa khối nguyên liệu đẹp mắt, thân muội tử không hiểu chuyện đi tranh, làm nương còn tung theo."
Trần Nghiệp cũng trầm mặt quát lên: "Mày còn là em gái ruột, so ra còn kém hơn cả A Phúc. A Phúc biết rõ A Lan xuất giá, thà rằng tự mình không mặc cũng cho tỷ của mày, mày còn không biết xấu hổ mà tranh giành với tỷ của mày. Thật sự là bị nương sủng sinh hư." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Trần A Cúc xem một chút sa tanh trong tay, nhìn như thế nào cũng cảm thấy không đẹp mắt như hồng sa tanh, khóc lớn lên: "Ta chỉ thích khối hồng sa tanh kia. Đại tỷ quá ích kỷ, nàng cũng định cho người ta rồi, còn mặc tốt như vậy làm chi?"
Trần A Lan ủy khuất đến không thôi, khóc ròng nói: "Tao từ nhỏ cái gì cũng nhường cho mày, tao còn ích kỷ? Mày nói lời thì cần phải nói lương tâm."
Trần A Cúc gào: "Mày không ích kỷ, thì đưa khối sa tanh kia cho tao." Nhìn thấy Trần A Lan không động, còn nói: "Hừ, rõ ràng ích kỷ, nói thật dễ nghe."
Trần A Lan càng cảm thấy được ủy khuất, tiếng khóc cũng lớn hơn.
Trần Nghiệp trừng mắt rống Trần A Cúc một tiếng: "Sa tanh kia là cho tỷ tỷ của mày, không được phép đi tranh nữa. Làm ầm ĩ nữa, lão tử lấy đế giày quất mày."
Trần A Cúc bình thường vừa nhìn Trần Nghiệp tức giận, thì không dám ồn ào nữa. Nhưng hôm nay ả thật sự là quá muốn khối sa tanh kia, huống chi ả còn thổi phồng cùng Hồ Thúy Thúy, nói ít nhất có thể làm hai bộ xiêm y xinh đẹp. Hiện tại không chỉ không có hai bộ, ngay cả sa tanh xinh đẹp nhất đều không lấy tới, ả không cam lòng. Cũng không để ý tiếng mắng Trần Nghiệp, nhảy chân khóc rống.
Trần Nghiệp tức đến không thôi, cởi giày đánh Trần A Cúc vài cái, bị Trần A Quý và Hồ thị kéo ra.
Trần A Cúc bị đánh trúng, càng không chấp nhận, chạy qua một bên giậm chân khóc lớn.
Hồ thị nhìn thấy tiểu khuê nữ như thế, cực đau lòng, nói với Vương thị: "Đệ muội, lại cắt vài thước sa tanh cho A Cúc đi. A Cúc nhà ta hiện tại đúng là thời điểm làm mai, ăn mặc xinh đẹp, cũng dễ dàng tìm được người trong sạch."
Hết chương 67.