Trần A Phúc chứng kiến bộ dáng Vương lão hán mà nhíu mày, ích kỷ, bất lực, hồ đồ, lôi thôi, nhưng nam nhân này lại là thân ông ngoại của thân thể này.
Nàng hừ lạnh nói: "Ông có một khuê nữ ngoan. Mặc dù ông cái người phụ thân này từ nhỏ đến lớn chưa từng trông nom bà một ngày, chưa từng cố gắng một chút nghĩa vụ làm cha, nhưng bởi vì ông là cha của bà, bà ấy không có biện pháp mặc kệ ông. Nhưng mà, ác phụ bán nương ta cùng tiểu cữu của ta, lại không thể đi theo ông cùng nhau hưởng phúc của nương ta. Nếu không, ông trời cũng sẽ không đáp ứng."
Vương lão hán chỉ nghe vào nửa câu đầu, không nghe vào nửa câu sau. Vừa nghe có thể hưởng phúc khuê nữ, nhếch miệng mừng rỡ lên. Cười nói: "Khuê nữ chính là hiếu thuận, được, được. Sớm biết vậy, ta nên sớm đi đến thỉnh cầu khuê nữ ..."
Lúc này, Trần Danh từ thị trấn trở về, hắn nhìn thấy Đinh thị cùng Vương Tài ở nhà đại náo, nghe đại khái, tức đến không thôi.
Trần A Phúc kéo hắn đến tây phòng, lại gọi Trần lão thái, Trần Nghiệp cùng Trần A Quý đi vào, mấy người thấp giọng thương lượng một trận, sắc mặt Trần Danh mới tốt lên.
Gần nửa canh giờ sau, trong sân lại vang lên một trận tiếng huyên náo, là đại đường bá Vương lão gia tử của Vương thị được Tiết Đại Quý dùng xe ngựa đến đón, ông còn dẫn theo hai đứa con trai cùng hai cô con dâu của ông. Mẹ con Đinh thị vừa thấy bọn họ đến, liền có chút sợ hãi. Muốn đi vào nhà tìm Vương lão hán, bị người ngăn cản ở bên ngoài. Đinh thị lại ngồi dưới đất bắt đầu gào thét, Trần lão thái và Mục thẩm nhi, Cao thị và vài người liền đi qua xô đẩy mụ.
Chính thức đàm phán cùng tộc nhân Vương gia, phải do Trần Danh, Trần Nghiệp cùng Trần lão thái ra mặt, bên này cũng không còn chuyện của nàng, Trần A Phúc ra chính phòng.
Nàng kêu Mục thẩm chuẩn bị thêm một ít thức ăn, kể cả mẫu tử lòng dạ hiểm độc kia. Lại để Hạ Nguyệt lưu lại bên này giúp đỡ nấu cơm, Tiết Đại Quý cũng ở lại chờ đưa người Vương gia về thôn.
Lúc này đã mặt trời chiều ngã về tây, đám người xem náo nhiệt đều đi, chỉ có Vượng Tài nằm sấp dưới tàng cây u oán nhìn Phúc Viên.
Cửa Phúc Viên, A Lộc dắt Đại Bảo chống gậy đứng ở nơi đó nhìn sang Lộc Viên, bên chân bọn họ còn đứng Truy Phong cùng Ào Ào. Bọn họ được phân phó, không thể đi Lộc Viên.
Đại Bảo nhìn thấy Trần A Phúc đi ra, bỏ qua A Lộc tay chạy tới bên này, thân thể nho nhỏ chống gậy cực kỳ linh hoạt.
"Nương, nương, bà ngoại con đâu?" Cậu lớn tiếng hô lên.
Trần A Phúc ôm Đại Bảo chạy tới vào trong lòng, A Lộc chạy qua nhặt lên cây gậy bị Đại Bảo ném xuống đất, hỏi: "Tỷ, nương mình không có sao chứ?" Trong mắt lo lắng không thể che hết.
Trần A Phúc cười nói: "Không sao, nội và đại bá bọn họ đều ở đây. Lần này chắc chắn đuổi ác phụ Đinh thị kia ra khỏi Vương gia, về sau cũng không thể đến ghê tỏm nương nữa." ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
Đại Bảo và A Lộc nghe, đều hé miệng cười rộ lên.
Lão hầu gia cùng Sở Lệnh Trí sớm đến rồi, bọn họ ở trong phòng nói chuyện cùng Trần Thế Anh.
Tằng thẩm nhi đã làm xong thức ăn, thấy Trần A Phúc trở về, dẫn Thu Nguyệt mang rượu và thức ăn lên bàn.
Lão hầu gia không hỏi quá nhiều chuyện Lộc Viên, nói với Trần A Phúc: "Nếu như cần Đường Viên hỗ trợ, trực tiếp nói cùng La quản sự là được."
Trần Thế Anh lại hỏi: "Cần phụ thân hỗ trợ không?"
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Bọn họ có thể làm được."
Sau khi ăn xong, lão Hầu và Trần Thế Anh nói thế cục trong triều, trời tối thấu mới chuẩn bị mang hai đứa bé về Đường Viên.
Mà lúc này, động tĩnh Lộc Viên càng lớn, truyền đến thanh âm Đinh thị gào thét như heo, hù dọa Sở Hàm Yên oa một tiếng khóc lên.
Trần A Phúc ôm con bé an ủi, còn đưa bé đến cửa Đường Viên.
A Lộc và Đại Bảo học tập ở trong thư phòng Đông Sương, Trần Thế Anh và Trần A Phúc nói chuyện ở thượng phòng.
Lộc Viên động tĩnh hơi lớn, Trần Thế Anh nghe được đại khái. Hắn hỏi Trần A Phúc: "Là phải hưu Đinh thị kia sao?"
Trần A Phúc gật đầu nói: "Dạ. Không hưu mụ, thiên lý khó dung."
Trần Thế Anh gật đầu nói: "Là nên hưu ác phụ kia, làm hại tỷ tỷ cùng đệ đệ nàng chịu rất nhiều khổ."
Trần A Phúc nhìn hắn một cái, cười lạnh nói: "Đinh thị là đáng giận, nhưng còn có người ghê tởm hơn cả mụ, tệ hơn, một người kia mới là ngọn nguồn tất cả bi kịch nương ta..." Còn xa không chỉ chừng này, khi đó còn tìm nam nhân đi cưỡng gian rồi giết chết mình, chỉ là chuyện này là Kim Yến Tử nói cho nàng biết, nàng không thể nói thẳng ra. Nàng nhịn nhịn, còn nói: "Bà ta làm nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy, không chỉ không nhận phải trừng phạt, lại như cũ hưởng phúc ăn sung mặc sướng. Cha, ngài là Tri phủ đại nhân xử án, là quan phụ mẫu trừng ác dương thiện, ngài nói một chút, nên trừng trị ác nhân táng tận thiên lương này như thế nào?"
Trần Thế Anh đỏ mặt, hắn biết rõ Trần A Phúc là đang chỉ lão nương của hắn. Thở dài nói: "Phúc nhi, cha biết rõ tổ mẫu của con làm rất nhiều chuyện không ổn. Nhưng mà, bà lại quá quắt đi nữa, cũng là mẹ ruột của cha, là bà nội ruột của con. Thiên hạ không khỏi là cha mẹ, chúng ta làm vãn bối, có thể rộng lượng thì rộng lượng đi. Lúc trước, bà cũng chịu rất nhiều khổ, cả nhà chúng ta đều là dựa vào một tay thêu nghệ của bà nuôi sống, chữa bệnh cho ông nội con, cung cha đọc sách, cũng thực không dễ. Cha đã để cho người giám sát bà chặt chẽ, bà cũng hại không được người nữa. Lại nói, bà đi đứng không thuận tiện, cho dù là muốn hại cũng hại không được. Phúc nhi, coi như cha thỉnh cầu con, không cần nói chuyện của bà ra ngoài. Nếu như chuyện của bà truyền về nhà cũ, bà sẽ không được tốt, danh tiếng mấy tỷ muội các con cũng phá hủy. Con tìm được người trong sạch, nhưng con còn có vài muội muội, dù sao nên vì các nàng mà suy nghĩ..." ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Trần A Phúc nhìn qua Trần Thế Anh mặt đỏ tới mang tai, không nói chuyện lúc trước, chỉ nói chuyện lần trước lão tú bà kia tìm nam nhân cưỡng gian rồi giết chết mình, hắn biết rõ rõ ràng rành mạch, nhưng hắn vẫn thiên vị bà ta như thế.
Trần A Phúc nhẹ nói: "Cha, con thường xuyên suy nghĩ, nương con không gả cho ngài, có lẽ còn là chuyện tốt. Con không sinh ra ở nhà các người, lại là chuyện thật tốt đến không thể tốt hơn..."
Trần Thế Anh càng đỏ mặt, muốn nói chuyện, lại không nói nên lời.
Trần A Phúc tiếp tục nói: "Nương con gả cho ta cha hiện tại, nàng một mình phải nuôi sống người cả nhà, trong nhà đã từng rất nghèo, nghèo đến ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Nhưng người nhà cùng hòa thuận, ấm áp, cuộc sống của chúng ta trôi qua vui vẻ. Cha Trần Danh mặc dù bệnh đến không rời giường nổi, nhưng đối với nương con đối với con vô cùng tốt, hắn không cho phép người khác ủy khuất chúng ta, cũng sẽ không dung túng người khác bắt nạt chúng ta. Cái nhà kia cũng có Trần lão phu nhân, con gọi bà là bà nội. Trong lòng bà biết rõ con không phải là cháu gái ruột của bà, nàng còn tầm thường, so đo, yêu tiền, nhưng mà bà chưa từng nghĩ tới muốn hại con, chưa từng nghĩ qua muốn dùng con đứa cháu gái không có liên hệ máu mủ này đi đổi tiền, đổi ích lợi. Nhưng mà cái người mẹ ruột kia của ngài, bà nội ruột cùa con là làm như thế nào? Chê nương con cản trờ ngài tìm người nữ nhi nhà có tiền, liền đuổi nương con ra nhà ngài, còn kêu Đinh thị bán nương con vào trong núi. Biết rõ trên này đời có người như con, sợ con và Đường Viên tiết lộ chuyện xấu bà ấy làm, liền thu mua đại phòng Trần gia cường gả con ra ngoài. Lại còn có..." Nàng nhịn nhịn, không nói sự kiện kia ra, lại nói: "Nếu nương con thật sự gả cho ngài, nàng có thể tốt được sao? Nếu con sinh ở trong nhà ngài, trên không có nương dạy bảo, cho dù là không bị bà ấy giết chết, cũng sẽ bị bà ấy dạy hư hỏng giống như Trần Vũ Huy..."
Hết chương 275.