Mục lục
Nông Kiều Có Phúc - Trần Yến Yến (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Đại khái giờ Tị, Sở Hàm Yên cùng La Mai, La Minh Thành cùng nhóm người lớn đồng hành lại đây.
     
Hôm nay ngày đầu tiên thượng khóa ở khu dạy mới, Trần A Phúc cùng bọn nhỏ đều rất kích động. Bởi vì có Dương Siêu và Dương Thiên, bầu không khí trong lớp càng thêm sinh động.
     
Trước làm hoạt động trong phòng nghe chuyện xưa, làm trò chơi, lại luyện võ công ở tiền viện, lại học đếm trong thư phòng và làm phép toán cộng trong vòng mười chữ số. Sau đó, ăn bữa cơm trưa, nghỉ buổi trưa.
     

Buổi chiều, làm trò chơi, chơi xếp gỗ, viết chữ, sau đó đi khu vui chơi thiếu nhi hậu viện tự do hoạt động, ăn cơm tối.
     
Sau khi ăn xong, bọn nhỏ lại điên nháo ở trong sân, chim chóc dã một ngày ở dưới sự hướng dẫn của Kim Yến Tử cũng trở về.
     


Người cười, chó sủa, chim hót xen lẫn cùng một chỗ, bên trong Phúc Viên càng náo nhiệt.
     
Hôm nay Sở Hàm Yên sẽ cùng Dương Thiến, di di ngủ chung một giường, cao hứng đến dáng tươi cười lại ngọt vài phân.
     
Mà Vương thị thì ngồi ở dưới hành lang đang thương lượng cùng Trần A Phúc chuyện ngày mai qua sinh nhật cho Đại Bảo. Ngày mai là ngày tròn năm năm Đại Bảo được nhặt về, cũng liền tính sinh nhật Đại Bảo năm tuổi. Qua sinh nhật, thì cậu nên đi tư thục đi học.
     
Trần Danh lúc còn ở nhà, đã dẫn cậu đi tư thục Thượng Thủy thôn bái kiến Tưởng tiên sinh. Tưởng tiên sinh đặc biệt thích Đại Bảo, nói cậu cực kỳ nhanh nhạy, thiên phú dị bẩm, còn quả quyết: "Tưởng mỗ nhiều lắm là chỉ có thể dạy người này một năm, sau đó các ngươi phải thỉnh lương sư khác..."
     
Lời kia khi đó liền khiến cho Trần Danh kích động rơi lệ. Nhà hắn, cuối cùng sẽ ra một vị quan rồi.
     
Vương thị cảm thấy ban đầu qua sinh nhật cho Đại Bảo, chỉ có thể cho cậu ăn một cái trứng gà, cậu còn hiểu chuyện phân một nửa cho mẫu thân, muốn qua một cái sinh nhật náo nhiệt cho cậu. Nông dân náo nhiệt, chính là mời nhiều khách nhân, xếp đặt thêm vài bàn, lấy nhiều thức ăn ngon hơn.
     
Trần A Phúc không muốn, nói Đại Bảo vui vẻ mới là trọng yếu nhất. Cho nên ngày mai chỉ để cho bọn nhỏ bồi nàng, trừ những hài tử trong nhà, nhiều lắm là sẽ mời đến Tiểu Thạch Đầu, Tứ Hỉ Tử, còn có Đường Viên hai đầy tớ hài tử Đại Trụ cùng Quách Tử chơi thân với Đại Bảo.
     
Hai người bọn họ ngoài miệng nói chuyện, trong lòng đều lo lắng Trần Danh. Chiếu theo cá tính của hắn mà nói, hẳn là sẽ không bỏ qua Trần A Phúc dọn nhà, cũng không bỏ qua được sinh nhật Đại Bảo. Nhưng bây giờ còn chưa có trở lại, sinh nhật Đại Bảo khả năng cũng phải bỏ lỡ.
     
Trần A Phúc nhìn vành mắt Vương thị đều có chút đỏ lên, khuyên nhủ: "Nương đừng lo lắng. Có La quản sự theo chân bọn họ cùng một chỗ, nếu như có việc gấp, nhất định sẽ phái người trở về nói một tiếng."
     
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một trận tiếng xe ngựa nhanh như chớp, xe ngựa dừng lại ở cửa Phúc Viên. Tiếp theo là tiếng của Tằng Song: "Mở cửa, Trần thúc trở về."
     
Tằng Lão Đầu vội vàng đi mở cửa, Vương thị và Trần A Phúc đều đứng dậy chạy tới, bọn nhỏ cũng chạy đi theo.
     
Trông thấy Trần Danh và Tằng Song đứng ở cửa, sắc mặt Trần Danh không tốt lắm. Xe ngựa là Đường Viên, đưa bọn hắn trở về lại về Đường Viên.
     
Từng Song dìu Trần Danh vào nhà, Vương thị vội la lên: "Quản gia sao vậy?"
     
Trần Danh lắc lắc đầu, trực tiếp đi vào thượng phòng. Trần A Phúc cùng Vương thị vội vàng đi vào theo, A Lộc và Đại Bảo còn muốn cùng vào, bị Trần A Phúc ngăn cản lại, để bọn họ tiếp tục dẫn những khách nhân nhỏ chơi ở trong sân, lại để cho Tằng thẩm đi nấu mì cho Trần Danh và Tằng Song.
     
Trần Danh uống một chén nước, mới nói ngọn nguồn.
     
Thì ra, Trần Nghiệp và Hồ thị vừa nhìn thấy tửu lâu xa hoa cùng làm ăn liền hối hận. Hưng Long đại tửu lâu là một tòa tiểu lâu ba tầng gạch xanh, mái cong vểnh góc, điêu lan họa trụ, đèn màu treo cao, sáng rõ bọn họ hoa mắt.
     
Bọn họ vốn nghĩ tới, đều nói tửu lâu kích thước không lớn, khả năng cũng chỉ khá hơn quán cơm thị trấn Tam Thanh một chút, nơi nào nghĩ đến còn muốn xa hoa khí phái hơn tửu lâu tốt nhất thị trấn.
     
Hơn nữa, làm ăn cực kỳ tốt, ba tầng lâu đều ngồi đầy. Cái này được lợi nhuận bao nhiêu tiền chứ! Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
     
Trần Danh lắc đầu nói: "Hai ngày đầu làm ăn tốt như thế, cũng là bởi vì có La chưởng quỹ cùng Tằng Song giao thiệp, rất nhiều quản sự Tham tướng phủ đến, cùng với người có quan hệ Tham tướng phủ, thậm chí còn có quân gia, còn có chính là tửu lâu nhất định phải thỉnh một nhà chút kém. Bình thường chắc chắn sẽ không có nhiều người như vậy..."
     
Nhưng Trần Nghiệp và Hồ thị không cho là như vậy, chỉ nghĩ mình thua thiệt. Nhị phòng, tam phòng mỗi nhà chiếm bốn thành cỗ, mà đại phòng chỉ chiếm một thành. Về sau, nhị phòng, tam phòng khẳng định bạc càng lợi nhuận càng nhiều, đại phòng chỉ biết càng ngày càng nghèo...
     
Trần Nghiệp tâm tư là, sớm biết rằng, mình vẫn là nên ra nhiều một ít bạc, chiếm thêm một ít cổ phần, tửu lâu này vừa nhìn chính là kiếm nhiều tiền. Đều là đàn bà thối nháo, nếu không mình lại ra hơn một trăm lượng bạc, cũng sẽ không chỉ chiếm một thành cỗ.
     
Mà Hồ thị lại nghĩ tới, nhị phòng, tam phòng quá keo kiệt, muốn đưa cỗ cũng có thể đưa ba thành, mỗi phòng chiếm ba thành không phải là vừa vặn sao.
     
Khi đó Trần Thực đặc biệt mở gian phòng ở tửu lâu, thỉnh cả nhà Trần gia ăn cơm. Truyện chỉ được đăng tại diendanlequydon.com. Trang khác chỉ là “copy” không hề xin phép.
     
Hồ thị dẫn đầu làm khó dễ, khóc chỉ trích nhị phòng, tam phòng ích kỷ không ký tình, chỉ muốn mình phát tài, lại làm cho đại ca nuôi nấng bọn họ lớn lên thua thiệt gặp cảnh khốn cùng, lương tâm đều bị chó ăn. Còn trọng điểm mắng Trần A Phúc, nói đều là nàng ra mưu ma chước quỷ, cái cô nàng chết dầm kia đầu óc tử quá hư hỏng...
     
Bản thân Trần Danh bị mắng không sao cả, nhưng mắng Trần A Phúc thì hắn liền không vui. Nói: "Là đại tẩu ngày đó vừa khóc lại nháo không muốn ra bạc, làm sao có thể trách đến trên đầu A Phúc nhà ta đây. A Phúc là hảo tâm, cho đại phòng các ngươi lại không ra bạc có thể chiếm cổ phần, mới ra chủ ý này."
     
Trương thị cũng nói: "Đúng vậy, ngày đó A Phúc ra chủ ý này, ta nhớ được đại tẩu chính là cao hứng được ngay đấy." Trong lòng lại nói, đâu chỉ là Hồ thị cao hứng, một nhà đại phòng đều cao hứng.
     
Trần Nghiệp vốn là có tức giận, nghe thấy Hồ thị mắng chửi người mắng đến khó nghe, đang muốn mở miệng quát tháo mụ.
     
Nhưng nghe thấy Trần Danh bỗng chốc nói kéo ra xa gần thân sơ, hắn liền lại mất hứng. Trầm mặt nói: "Lão Nhị, ngươi nói cái gì, ngươi lập lại lần nữa! Cái gì gọi là 'A Phúc nhà ta', cái gì gọi là 'đại phòng các ngươi'?"
     
Trần lão thái cũng nói: "Lão Nhị, ngươi thấy ngu chưa, ai thân ai sơ ngươi cũng không biết?"
     
Trần Danh vốn là sợ Trần Nghiệp, cũng thật là mình vừa sốt ruột nói sai, vội vàng nói: "Là ta nói sai, đại ca đừng nóng giận..."
     
Hồ thị thấy trượng phu giúp đỡ mình, liền càng cảm thấy được cái eo cứng rắn. Bĩu môi nói: "A, còn A Phúc nhà ta, ngươi cũng không biết xấu hổ nói... Hiện ở trong thôn rất nhiều người đều bí mật nói, A Phúc không phải là thân khuê nữ của ngươi, là Vương thị đằng trước mang đến, là thân khuê nữ Tri phủ đại lão gia..." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
     
Lời này dọa ba huynh đệ Trần gia cùng Trần lão thái đến hồn phi phách tán, cái này nếu như bị người nghe lén được, cả nhà lớn nhỏ đều phải hỏng bét, vội vàng quát bảo mụ ngưng lại không nên nói lung tung.

     

Trần Nghiệp thì lại tát cho một cái, bởi vì dùng sức quá mạnh, đánh Hồ thị bò ở trên bàn, dưới thân mụ đè ép một đống chén dĩa trên bàn. May mắn thời tiết tốt còn lạnh, Hồ thị mặc được tương đối dày, trừ trên tay bị nóng vài bọng nước, cũng không đáng ngại. Hồ thị lập tức lớn tiếng khóc lên, trong phòng loạn thành một mảnh.

     

Cơm cũng không thể lại tiếp tục ăn, đều trở về nhà.

     

Trần Danh bởi vì tức giận, nửa đêm cũng không tốt, Trần Thực và Trần A Ngọc lại cả đêm đi thỉnh trượng phu.

     

Sáng sớm hôm sau, nhà Trần Thực đột nhiên xông tới một đám quân gia tóm lấy Hồ thị, nói mụ là kẻ khả nghi vu hãm trọng thần triều đình, là trọng tội. Nhưng bởi vì án này quan hệ đến Tri phủ đại nhân, hắn vì tránh hiềm nghi, giao vụ án lại cho quân đội.


Hết chương 208.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK