Vượng Sơn thôn năm trăm mẫu đất, có bốn trăm mẫu trồng lúa mì vụ đông, còn có một trăm mẫu chuẩn bị trung tuần tháng ba trồng bông vải. Trần A Phúc và Tằng Lão Đầu ở dưới sự hướng dẫn của phụ tử Lâm lão đầu, đi tham quan một vòng trong đất. Tiểu mạch xanh mơn mởn một mảnh, mọc rất tốt, mênh mông.
Đại Bảo cao hứng đến không thôi, nhỏ giọng nói cùng Trần A Phúc: "Mẫu thân, rộng như thế, nhà chúng ta là đại địa chủ đằng sau Sở đại thúc."
Trần A Phúc cười nhéo nhéo mặt béo nhỏ của cậu. Nói: " Sở đại thúc của con là đại quan, không phải là địa chủ."
Rồi nói với Lâm lão đầu, đất trống giữa một trăm mẫu kia chỉ dùng tám mươi mẫu trồng bông vải, còn dư lại hai mươi mẫu dùng để trồng dưa hấu, do nàng cung cấp mầm dưa hấu, lại để Lâm bá tìm một hai hộ nhà nông hiểu cách trồng dưa hấu.
Trần A Phúc chờ tham quan hết đất đai, lại ở trong thôn trang ăn bữa cơm trưa. Tay nghề Lâm thẩm rất tốt, là hương vị Giang Nam bên kia. Tôn nữ Lâm Chi của Lâm lão đầu mười ba tuổi cùng tôn tử Lâm Lãng mười một tuổi đều rất cơ trí đáng yêu, chạy trước chạy sau, hầu hạ thật là chu đáo. Đặc biệt là Lâm Chi, có thanh tú của người Giang Nam, nói chuyện bởi vì mang theo một chút mềm giọng Ngô nông, càng lộ vẻ ôn nhu hoà thuận.
Trần A Phúc liền nói để Lâm Chi đến bên cạnh mình hầu hạ.
Người Lâm gia cũng rất cao hứng, đi theo chủ tử, tiền đồ dù sao cũng tốt hơn nhiều. Huống chi chủ tử này vừa nhìn là người lương thiện, tính tình cũng tốt.
Lâm lão đầu càng cao hứng. Bởi vì hắn nhiều năm trước gặp qua vài vị cô nương và một vị thiếu gia Trần gia, không khỏi âm thầm buồn bực, vì sao chủ tử trước là nhân tài phong lưu tuấn lãng đẹp như vậy, bọn nhỏ lại không có một người nào giống như hắn. Mà vị cô nương này, xinh đẹp thiên nhân, vừa nhìn chính là phiên bản của chủ tử trước.
Mặc dù, chủ tử trước, hiện tại phải nói là Trần đại nhân, hắn chỉ nói đưa đất đai cùng cả nhà bọn họ cho một vị Trần cô nương, kêu bọn họ phải trung thành Trần cô nương như trung thành với hắn.
Cả nhà bọn họ đều khó hiểu, không biết rõ vị Trần cô nương kia là thần thánh phương nào, làm sao được niềm vui của Trần đại nhân, có thể cùng đưa bọn họ và đất đai cho nàng. Bọn họ đều làm tốt lắm chuẩn bị chịu khổ đầy đủ, nghĩ tới tiền cảnh về sau của nhà mình nhất định sẽ kém xa so với đi theo Tri phủ đại nhân.
Hôm nay chứng kiến Trần cô nương này là một nhân tài, còn nghĩ đến lúc trước hắn đã nghe được một chút đồn đại, Lâm lão đầu liền có thể đoán ra vị Trần cô nương này là ai.
Không trách được Trần đại nhân thích nàng như vậy!
Xem ra, đi theo vị Trần cô nương này, tiền đồ nhà mình nói không chừng sẽ tốt hơn.
Khi Trần A Phúc đi, Lâm lão đầu lại đưa vài con thỏ hoang, gà rừng trong nhà thu nạp từ vài thợ săn hiếu kính cho nàng.
Về đến nhà, Trần A Phúc liền một lần nữa lấy tên cho Lâm Chi và Tằng Tiểu Thanh, một người là Thu Nguyệt, một người gọi Hạ Nguyệt. Nàng thuộc về bất lực đặt tên, đặt một cái tên đơn giản dễ gọi là được.
Sớm tinh mơ ngày mười tám, tiễn lão gia tử đi, không nói Sở Hàm Yên khóc đến không ngừng được, ngay cả Đại Bảo đều chảy lệ, Trần A Phúc cũng có chút lòng chua xót. Lão gia tử này, thật lòng không sai.
Sau ngày đó, trừ dẫn dắt hài tử, ngẫu nhiên làm một ít điểm tâm, thì không còn bận rộn như vậy. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Còn có chính là, từ giữa tháng này có một ngày bắt đầu, bầu trời ngẫu nhiên liền có Yến Tử hoặc là chim nhạn xuất hiện, chúng nó xếp hàng bay về hướng bắc. Mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có thể chứng kiến.
Vừa nhìn thấy chúng nó, thì Đại Bảo và Yên Nhi sẽ kích động không thôi. Cao giọng kêu "Kim Bảo", rất sợ Kim Bảo không chú ý bỏ qua đường về nhà. Mỗi khi thấy một đội lại một đội Yến Tử xẹt qua chân trời bay về phía phương xa, hai đứa bé đều thất vọng nước mắt lưng tròng.
Cái này khiến cho Kim Yến Tử trong không gian đặc biệt cảm động, lòng nó giống như mọc cánh, sớm bay ra không gian.
Hiện tại nó đã không còn tâm tư xây kim ốc nữa, ngày ngày nghĩ tới ra ngoài chơi. Vật nhỏ giống như người hầu nhỏ, phàm là rảnh rỗi thì gây sự. Nó hiện tại siêu cấp khó chịu Trần A Phúc cầm giống dưa hấu cùng giống lúa nước tiến vào không gian, chồng chất chiếm một nửa chỗ không gian.
Trần A Phúc gần như là ngày ngày đều phải cầm thức ăn càng ngon đi vào, một là nịnh nọt nó, một là muốn cho nó kéo nhiều phân.
Ngày hai mươi hai tháng hai, nàng đều lấy giống lúa nước và cùng dưa hấu ra. Giống lúa nước phải ngay lập tức ươm mạ, dưa hấu thì tháng sau lại ươm giống.
Giống lúa nước chỉ thả hai ngày ở trong không gian, ở trước khi biến sắc thì xuất ra không gian. Mà giống dưa hấu thì để năm ngày, màu sắc đã thay đổi đậm.
Trước nàng làm qua thí nghiệm, nếu như mầm mống đặt ở không gian trên ba ngày thì màu sắc liền bắt đầu chậm rãi thay đổi đậm hơn. Sau năm ngày, màu sắc cũng sẽ không thay đổi nữa, lúc này hạt giống đã là mầm móng rất tối ưu.
Nhưng mầm mống lúa nước phải giao cho tá điền ươm giống, nếu như màu sắc không đúng, những tá điền kia là không dám trồng, dù sao bọn họ sợ mấy tháng vất vả uổng công. Đồng thời, lúa nước là thuộc về một trong những cây nông nghiệp tối trọng yếu nhất, cực được triều đình coi trọng, tay chân không thích hợp làm quá lớn, nếu không không tốt tự bào chữa. Từ từ sẽ đến, mầm mống tốt từng bước từng bước đào tạo.
Nàng để Trần Danh và Tằng lão hán hiểu việc đồng áng ngày mai cùng đi thôn Lão Hòe trấn Quảng Hà huyện Trung Ninh, thị sát hai trăm mẫu cây cải dầu của bọn họ đồng thời, giao giống lúa nước cho tá điền, để bọn họ ươm mạ, đợi đến thu cây cải dầu xong, trồng lúa nước này. Đồng thời, nói cho bọn họ biết trước khi ươm mạ tốt nhất dùng nước ấm ngâm mầm mống một ngày.
Tằng Lão Đầu nghe này lời mà giật mình. Nói: "Đại cô nương không hiểu nông canh, lão hán ta lớn tuổi như vậy còn chưa từng nghe nói mầm mống phải dùng nước ấm ngâm."
Trần A Phúc cười nói: "Đây là lúc ta ở Định Châu phủ, từ trong miệng phiên nhân nghe được, sẽ không sai." Giải thích không thông thì đẩy lên trên người phiên vậy.
Nói là nói như thế, nàng cũng biết rõ kỹ năng những lão nông làm ruộng chắc chắn sẽ không chiếu theo làm như thế. Xa không nói, lời nói này nàng đã từng nói qua cho phụ tử Trần Nghiệp cùng Trần A Quý, Trần A Quý cười không lên tiếng, Trần Nghiệp đắc ý nói: "Cái khác không dám nói, trồng hoa mầu chúng ta chính là lão luyện. Người phiên đều là người chưa khai hóa, uống máu sống ăn thịt sống, lời bọn họ nói cũng nghe được?"
Trần A Phúc Nghẹn đến nói không ra lời.
Nghĩ tới chờ về sau cùng nói Lâm lão đầu, tiểu mạch, mầm mống ngô phải đi ngâm qua trước. Hắn là thôn trang Vượng Sơn thôn, chỗ đó tá điền khẳng định không dám không nghe lời.
Ngày hôm sau đưa Trần Danh và Tằng lão hán đi.
Giữa buổi trưa, liền nhận được thư Trần Thực phái người đưa tới, nói tửu lâu đã trùng tu xong, người cũng đều tìm đủ, ngày hai mươi lăm tháng hai chính thức khai trương, thỉnh La quản sự, Trần Nghiệp, Trần Danh, Trần A Phúc đi phủ Định Châu một chuyến, cũng dẫn Trần lão thái theo.
Buổi chiều giờ Thân hai người Trần Danh cũng trở lại. Hắn biết được tin tức này thì cực cao hứng, lập tức cho người đưa thư đi đại phòng, tiện đường thỉnh bọn họ đến ăn cơm tối. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Buổi tối, một nhà đại phòng đều đến, thương lượng công việc đi Định Châu phủ. Trần Nghiệp, Trần lão thái nhất định phải đi, nhưng Hồ thị, Trần A Cúc, Đại Hổ, đại nha đều nháo đi. Người này đi không cho người kia đi, chính là khóc rống một mảnh.
Trần Nghiệp không còn cách nào, nói: "Được, trừ để A Quý ở nhà trông nhà, người còn lại đều đi. Dù sao về sau chúng ta cũng là Đông gia, nhất định có thể kiếm được tiền. Kiếm tiền làm gì? Chính là phải để cho lão nương, tức phụ, con cháu hưởng phúc thôi."
Hắn vừa dứt tiếng nói, lập tức tiếng hoan hô một mảnh.
Không trách được Trần Thực nói Trần Nghiệp là một gia trưởng tốt, thật đúng vậy. Nhà Trần Thực còn chưa chuyển, vừa đi nhiều người như thế, làm sao đủ chổ ở.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt mạnh mẽ này, Trần A Phúc còn chưa đi đã cảm thấy nhức đầu. Nghĩ tới nên dặn dò đều đã giao phó rồi, nàng liền không đi tham gia náo nhiệt nữa.
Hết chương 199.