Hồ thị da mặt dày, cứ chơi trò da mặt như vậy, Trần Thực thẹn thùng không cho. Nhưng hắn biết rõ Trần Nghiệp thích sĩ diện, còn khó mà nói là vì Hồ thị khóc đòi hoặc là trộm đòi nhà mình mới cho, chỉ phải nói nhà mình cuộc sống khá giả, đặc biệt đưa đại phòng.
Vương thị còn nói Trần Thực vì xây căn nhà lớn cho đại phòng phải mượn khoản nợ, mấy tháng trước mới trả hết, người một nhà trôi qua rất là túng quẫn, hài tử ngay cả thịt cũng khó khăn lắm mới được ăn một miếng. Bây giờ một nhà bọn họ cũng không dám về thôn, sợ.
Trần lão thái nghe, đều tức đến khóc, thẳng dùng quả đấm đấm ngực, mắng Hồ thị lưu manh không biết xấu hổ, mắng lão Hồ gia là thứ đồ không ra gì, hối hận vì để con trai lớn cưới phải quỷ phá nhà. Khóc đã rồi, lại dặn dò mấy người bọn họ, chuyện Hồ thị khóc đòi nhà ở cùng đồ trang sức đeo tay ngàn vạn lần đừng nói ra, Trần Nghiệp nghe sẽ khó xử. Con trai lớn của bà, là công thần Trần gia, lại vô cùng thích sĩ diện, bà không muốn để con trai cả không còn chút mặt mũi.
Nhưng chuyện Hồ thị đại náo nhị phòng, làm Trần Danh tức bệnh lại muốn nói cho Trần Nghiệp, để Trần Nghiệp đánh mụ.
Cho nên chuyện Trần Thực không dám nói cùng Trần Nghiệp, là vì Trần Nghiệp đã hưởng thụ được chỗ tốt rồi. Mà chuyện nhị phòng có thể nói, là vì chỗ tốt còn không đòi được, không quan hệ cùng Trần Nghiệp.
Lão phu nhân còn nói trở về sẽ thu thập Hồ thị, để cho mụ lập quy củ, rửa chuồng heo. Lão phu nhân có thể gây khó dễ Hồ thị, trừ cáo trạng Hồ thị ở trước mặt Trần Nghiệp, chính là hai chuyện này bà có thể làm.
Trần A Phúc thầm than, Hồ thị dám cứng rắn đòi hỏi như thế, chính là biết rõ cho dù mình làm quá phận, mấy người này càng không dám nháo đến trước mặt Trần Nghiệp. Trần Nghiệp ở Trần gia, chính là tồn tại dạng thần đồng. Hắn khó xử, không mặt mũi, thì lão phu nhân sẽ đau lòng, Trần Danh và Trần Thực cũng sẽ khó chịu.
Buổi trưa, Trần lão thái không ở lại nhị phòng ăn cơm, mà là trở về cáo trạng kiêm thu thập Hồ thị.
Thân thể Trần Danh không tốt lắm, cơm cũng ở ăn trên giường. Mới vừa ăn cơm xong, Trần Nghiệp cùng Trần A Quý liền đến.
Phụ tử bọn họ nói xin lỗi với Trần Danh, Trần Nghiệp nói đã dạy dỗ Hồ thị, còn đánh mụ, để Trần Danh nguôi giận, buổi tối lại mang Hồ thị ở trước mặt Trần Danh chịu nhận lỗi. Lại nói lớn một trận huynh đệ đồng tâm, cả nhà đồng tâm.
Trần Danh đúng là rất tin tưởng và nghe theo Trần Nghiệp, nghe mấy lời nói này tâm tình lập tức khá hơn.
Phụ tử Trần Nghiệp còn phải xuống ruộng, nói xong cũng vội vã đi. Trần A Phúc cùng Vương thị lại vội vàng đi sân nhỏ mới làm công việc.
Trước cơm tối, đến một thanh niên hơn hai mươi tuổi, là đại nhi tử của La quản sự La tiểu quản sự. Hắn nói Đại Bảo được chủ tử nhà hắn giữ lại ăn cơm tối, sau bữa cơm chiều bọn họ sẽ đưa cậu trở lại, để người Trần gia không lo lắng.
Ăn cơm xong, ba người Trần lão thái, Trần Nghiệp cùng Hồ thị liền tới.
Hồ thị ở trước mặt Trần Nghiệp cùng Trần lão thái thì rất ôn thuận, cũng không làm bộ làm tịch, đôi mắt đo đỏ nói với Trần Danh: "Nhị thúc, ngươi đừng nóng giận. Ta chính là thẳng tính, có cái gì nói cái đó. Đại ca ngươi mắng ta, còn đánh ta, mẹ chồng cũng mắng ta, phạt ta, ta là mặt trong mặt ngoài đều không còn. Thực xin lỗi, về sau ta sẽ không miệng nói lung tung với người ngoài..."
Trần Danh có tức Hồ thị đi nữa, vẫn không muốn Trần Nghiệp khó xử, nói: "Đại tẩu biết rõ thì tốt." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Đang nói, Trần Đại Bảo được La tiểu quản sự trả lại.
Trần Nghiệp thấy trong tay Trần Đại Bảo chỉ xách bao điểm tâm, cũng không phải là bao lớn bao nhỏ như Hồ thị nói, biết rõ Nhị đệ xác thực chưa giấu giếm cùng mình, trong lòng mới thật sự cao hứng trở lại.
Hồ thị lại đề xuất, mụ và A Lan khéo tay, các nàng cũng tới giúp đỡ cùng nhau làm loại đồ vật cho quý nhân.
Lão phu nhân còn động tâm, nếu thật để Hồ thị cùng A Lan làm, nói không chừng cũng có thể lấy quý nhân thích, như vậy đại phòng cũng có thể được chỗ tốt hơn.
Vương thị vội vàng nói: "Đại tẩu cùng A Lan tay lại khéo, cũng không thể giúp đỡ làm việc này. Không phải là ta không đồng ý, là La lão gia ngày hôm qua nói. Những vật này là tiểu chủ tử nhà hắn vuốt ve, nhất định phải làm tốt, làm tinh xảo. Hắn biết rõ ta là tú nương, mới lấy ra để ta làm, A Phúc cũng chỉ là giúp ta chút việc."
Lời nói này cũng là buổi chiều nay Trần A Phúc thương lượng qua cùng Vương thị. Các nàng biết rõ tính tình Hồ thị, sợ mụ đề xuất tham dự vào, tìm viện cớ. này
Lão phu nhân cùng Trần Nghiệp cũng sợ nếu như làm công việc này thành chuyện xấu đắc tội quý nhân, nghe lời Vương thị nói, cũng không cho phép Hồ thị nhắc lại chuyện này.
Vương thị lại đền bù tổn thất tính nói câu: "Nếu như sa tanh có thể còn dư lại, liền kéo một khối cho mỗi người mẹ chồng cùng đại bá may xiêm y."
Trần lão thái lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Trần Nghiệp khoát tay nói: "Không cần nghĩ tới còn dư lại nhiều sa tanh, nhất định phải làm tốt công việc cho quý nhân. Nếu như sa tanh có còn dư lại, quý nhân lại không cần, thì làm một bộ cho ta nương, để nương cao hứng vui vẻ. Trước khi già, lão nhân gia bà còn có thể mặc thân xiêm y sa tanh. Ta ngày ngày đi bận việc trong ruộng đất, không phải là người mặc sa tanh."
Trần lão thái nghe, cười ha hả cười ha hả. Nói: "Ai da da, nghe nói sa tanh kia vô cùng dễ nhìn, còn lóe quang, như trước khi già thật có thể mặc một bộ, lão bà tử ngược lại cười đến tỉnh."
Hồ thị vội vàng nói: "Nếu như sa tanh kia kéo cho mẹ chồng có còn dư lại, cũng kéo một bộ cho đại tẩu đi, đại tẩu lớn tuổi như thế còn chưa từng mặc qua xiêm y sa tanh đâu. A, lại kéo một bộ cho A Cúc, tiểu cô nương thích đẹp."
Trần Nghiệp mặt đều xấu hổ, siết chặt quả đấm quát: "Ta nói ngươi cái đàn bà thối này, thế nào có thể đòi hỏi như thế, thể diện lão tử đều bị ngươi diệt sạch, tin lão tử đánh chết ngươi hay không."
Trần Danh không đành lòng thể diện Trần Nghiệp quá khó xử, vội vàng kéo hắn nói: "Đại ca mau ngồi xuống, đều là thân thích, cũng không nói ngoài. Nếu có còn dư lại, liền kéo một bộ cho đại tẩu cùng A Cúc."
Trần A Phúc không còn gì để nói, Hồ thị đại náo một trận, đến cùng vẫn là lấy một bộ xiêm y sa tanh, ngay cả Trần A Cúc nha đầu xấu xa kia cũng phải cho. Quá tức người!
Mọi người lại nói đùa một trận, phân một nửa điểm tâm cho bọn họ, lại tiễn ba vị bọn họ đi.
Nhị phòng bị bắt nạt cũng cứ bị bắt nạt, Hồ thị hồ nháo cũng thì cứ hồ nháo, còn lấy xiêm y sa tanh. Mặc dù mụ bị đánh vài bạt tay, trong lòng có lẽ còn cảm thấy đáng, dù sao mục đích đạt tới.
Trần A Phúc cực không thoải mái. Nàng cũng không phải không bỏ được vài thước sa tanh kia, mà là cảm thấy chuyện không nên làm như thế. Hồ thị thất đức bại hành đến vậy, dựa vào cái gì mụ muốn cái gì thì đưa cái đó.
Trần Danh cùng Vương thị ngược lại cười hì hì. Ở trong mắt bọn họ, Hồ thị đã bị Trần Nghiệp đánh chửi, lấy Trần lão thái hận, đánh mất hết mặt mũi, chỉ kéo cho mụ vài thước sa tanh, với nhị phòng thực không có trở ngại.
Trần A Phúc cảm thấy trước kia mình vẫn là quá ngây thơ. Dựa vào thực lực của mình bây giờ, nếu như Hồ thị cứng rắn yêu cầu, có quá nhiều ngoại lực làm cho nàng không cho cũng phải cho. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Nàng càng thêm muốn bản thân mình nhanh chóng cường đại lên.
Trải qua Trần A Phúc cùng Vương thị ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, hạ một buổi ngày thứ ba làm xong hết toàn bộ con rối Yến Tử. Mặt khác, còn làm một con rối Lão Hổ, một con rối gà con, hai cái này là đưa cho tôn tử tôn nữ La quản sự. Con rối Lão Hổ tương đối phức tạp, Trần A Phúc không biết làm, tranh vẽ đi ra, Vương thị cắt cũng làm được.
Trần Danh cùng A Lộc nghe nói con rối không đồng nhất dạng đã làm tốt lắm, cũng đều đến xem. Trước khi đến, còn đặc biệt rửa tay, bọn họ biết rõ không thể làm dơ những con rối kia.
Trần Danh thẹn thùng tiến đông phòng, Trần A Phúc cười đỡ hắn vào, làm nũng nói: "Cha, con là khuê nữ của người, còn khách khí cái gì nha."
Hết chương 63.