Sở Lệnh Tuyên bảo ngày mai hắn lại khuyên khuyên A Lộc. Nếu khiến cậu em vợ chuyển ra ngoài, về sau hắn cũng không còn mặt mũi gặp nhạc phụ nhạc mẫu.
Trần A Phúc liền nói ý tưởng của nàng, nói nàng sẽ thanh lý bên trong phủ một chút, cũng để cho A Lộc tiếp xúc nhiều cùng mấy người hài tử A Đường, Lam ca nhi, Mộc ca nhi, về sau lại để hắn vào ở.
Sở Lệnh Tuyên gật đầu nói: "Ta lại hỏi thăm một chút, trừ mấy hài tử này ra, lại tìm một ít hài tử cùng lứa giới thiệu cho A Lộc."
Trần A Phúc cười nói: "Vậy đương nhiên tốt hơn. Hài tử nhà chúng ta đều quá nhỏ, A Lộc theo không chơi được với bọn họ."
Sở Lệnh Tuyên vuốt ve bụng bự Trần A Phúc cực đau lòng, nói: "Đều là ta không tốt, để cho nàng lớn bụng, còn vất vả như thế." Lại nhìn chằm chằm bụng bự nói: "Cũng mới một vài ngày, bụng nàng lại lớn lên không ít."
Trần A Phúc cười nói: "Đúng vậy, thiếp cũng cảm thấy những ngày này bụng sinh trưởng tốt, so với trước thì nhanh lớn lên hơn nhiều." Chứng kiến bọc nhỏ lại nhô lên trên bụng, mừng rỡ nói: "Mau nhìn, động, lại động."
Sở Lệnh Tuyên cũng mừng rỡ nhìn, còn dùng bàn tay khẽ vuốt cái cục nhỏ du động kia, cười nói: "Nhi tử thích đánh quyền, về sau đi ra cha dạy con."
Máy thai ngừng rồi, Sở Lệnh Tuyên đỡ Trần A Phúc nghiêng người nằm ở trên giường, giúp nàng mát xa. Bả vai, sau lưng, cẳng chân, bàn chân, từ trên xuống dưới, từng chút từng chút ấn xuống, nặng nhẹ thích hợp, khiến Trần A Phúc cực thoải mái. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói chuyện cùng Sở Lệnh Tuyên. Mấy ngày nay, chỉ cần Sở Lệnh Tuyên có thời gian, đều sẽ giúp nàng mát xa thế này.
Bọn họ nói xong chuyện trong nhà, Sở Lệnh Tuyên lại nói cùng Trần A Phúc, Ngọc Thành cùng Ung Thành bên kia đã có tin tức, lại tìm được hai nhân chứng cùng một chút chứng cớ, đã nghiêm mật bảo hộ lên, cũng sẽ nghĩ biện pháp mang đến nơi đây. nNhất đảng quốc cữu Sợ vương có chỗ phát giác, vì an toàn Vương Thành, buổi sáng ngày mai liền muốn đưa cả nhà bọn họ đi đến một địa phương cực kín đáo. Chỉ chờ sự kiện kia tra ra manh mối xong, lại để bọn họ quang minh chính đại đi ra sinh sống.
Trần A Phúc cả kinh, bỗng chốc xoay người lại, oán giận nói: "Lại nói thế nào, chàng cũng phải để thiếp và cậu bọn họ gặp một lần chứ. Âm thầm giấu bọn họ đi như vậy, chàng kêu thiếp như giao phó cùng nương của thiếp thế nào?" Lại mất hứng hỏi: "Không được, ngày mai thiếp muốn gặp bọn họ."
Trần A Phúc động tác mạnh khiến Sở Lệnh Tuyên trắng mặt. Hắn trước nhìn một chút bụng bự của nàng, lại nhìn nhìn mặt nàng, lại nhìn lên nhìn xuống một chút, thấy nàng không có gì khác thường, mới yên lòng.
Hắn tức giận nói: "Bụng! Về sau không được phép lỗ mãng như thế."
Trần A Phúc bị hắn nhìn đỏ mặt, tức giận nói: "Nhìn đâu đấy? Thiếp đang nói chuyện với chàng nha."
Sở Lệnh Tuyên nghiêm mặt nói: "Chuyện này không phải là trò đùa, A Phúc đừng xử trí theo cảm tính. Yên tâm, bọn họ trừ không quá tự do ra, cái gì cũng tốt. Cậu nàng cũng là cậu ta, ta sẽ không ủy khuất bọn họ." Lại nói: "Ngày mai ta lại viết một phong thư cho nhạc phụ mẫu ở nông thôn, chỉ nói cậu bọn họ có chút phiền phức, được ta bảo vệ lại rồi." Lại trầm mặt nói: "Nhớ kỹ lời ta nói, không được phép lỗ mãng như vừa rồi nữa, động tác không thể quá lớn."
Trần A Phúc cũng có chút sợ, nói: "Được, được, không còn nữa."
Chứng kiến Sở Lệnh Tuyên không muốn nhiều lời chuyện Vương Thành, nàng cũng không hỏi quá nhiều.
Hai người nằm ở trên giường đều là tâm sự nặng nề. Kim Yến Tử ra ngoài đã hai mươi mốt ngày, còn không có một chút tin tức. Một ngày không cầm đến túi gấm của Vô Trí đại sư, một ngày liền không thể thảnh thơi.
Trần A Phúc lại nóng lòng, Kim Yến Tử trước ngày năm tháng sau nhất định phải tiến vào không gian ngủ đông, thời gian chỉ còn dư lại mười bốn ngày, nó có thể tìm tới sao? Đồng thời, lại vì Kim Yến Tử lo lắng không thôi, cứ sợ nó gặp phải phiền toái gì. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
Trong lo sợ bất an, ngày dần trôi đến ngày hai mươi tám. Hồng Pphong lại bị Giang thị phái tới đưa tin cho Trần A Phúc, ngày ba mươi tháng bảy là sinh nhật Trần lão thái bà năm mươi ba tuổi. Nếu như Trần A Phúc không ở Định Châu, liền sẽ không đặc biệt thỉnh nàng. Nhưng nàng ở phủ Định Châu, không thỉnh nàng thì không hay.
Hai nhà Trần Hà đã định hôn kỳ của Hà Lâm Sinh cùng Trần Vũ Huy qua hai mươi tháng ba sang năm. Bởi vì là định thân dưới tình huống này, danh tiếng không dễ nghe, hôn kỳ liền đính được có chút gấp.
Kể từ sau khi đính hôn, Trần Vũ Huy cả người hình như cũng bình thường. Trên mặt có dáng tươi cười, mỗi ngày sẽ đi thỉnh an cho Giang thị cùng lão phu nhân, ngày nhàn hạ còn biết thêu đồ cưới.
Trần Thế Anh và Giang thị cảm thấy đã giải trừ cảnh báo Trần Vũ Huy muốn làm thiếp cho Sở Lệnh Tuyên, cũng có thể thỉnh đại nữ nhi một nhà về nhà mẹ đẻ chơi một ngày.
Nghe Hồng Phong nói, nhà cũ Trần gia đến nhiều vị thân tộc, đáp ứng lão phu nhân yêu cầu, lại thỉnh một số người nhà mẹ đẻ của bà ta. Đồng thời, ngày đó còn thỉnh rất nhiều người quan hệ tốt cùng Trần gia.
Trần A Phúc cũng sẽ không trở về chúc thọ cho lão thái bà chết tiệt kia, hơn nữa chúc thọ còn phải dập đầu. Đầu gối của mình có mềm đi nữa, cũng không thể quỳ cho ác phụ tim đều đen thấu.
Nhưng mà, cái xã hội này là xã hội ngu hiếu, nếu như nàng không đi chúc thọ cho tổ mẫu, lão phu nhân lại vừa châm ngòi trước mặt mọi người, đối với thanh danh của nàng không tốt.
Nàng suy nghĩ một chút, liền cười đáp ứng, bảo ngày mai nhất định đi.
Tiễn Hồng Phong đi, Sở tiểu cô nương kích động đến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng hỏi: "Mẫu thân, ngày kia chúng ta lại muốn đi nhà ông ngoại ăn thọ yến sao?"
Nàng đã hai lần đi nhà khác làm khách nên đặc biệt cao hứng, cho rằng lại muốn đi làm khách, rất là vui vẻ.
Trần A Phúc lắc đầu nói: "Ngày kia không được, thân thể mẫu thân không quá thoải mái."
Tiểu cô nương rất buồn bực, cái miệng nhỏ nhắn cũng chu lên, mẫu thân vừa mới rồi rõ ràng đã đáp ứng đi làm khách nha.
Sớm tinh mơ ngày ba mươi, tiễn Sở Lệnh Tuyên đi. Trần A Phúc đợi đến giờ Tị, liền phái người đưa tin cho Trần phủ, nói đại nãi nãi đã ra cửa, đột nhiên cảm thấy đau bụng, hai chân run lên, được người đỡ đi lên giường nghỉ ngơi, lại đi Thiên Kim Đường thỉnh đại phu. Đại gia buổi sáng nhận được tin tức, nói trong doanh đột phát việc gấp, vội vàng đi trong doanh. Hôm nay đại gia cùng đại nãi nãi không thể đi chúc thọ cho lão phu nhân, hôm nào thể cốt đại nãi nãi tốt lên, nhất định mang theo lễ trọng đi chúc mừng.
Trần A Phúc nhìn thấy ánh mắt nhỏ tiếc nuối của Sở tiểu cô nương, xoa bóp khuôn mặt nàng cười nói: "Chớ vội, hôm nào mẫu thân dẫn con về nhà bà ngoại chơi."
Tiểu cô nương mới lại cao hứng trở lại.
Đại khái hơn một canh giờ sau, Giang thị lại phái người đến thăm Trần A Phúc. Trần A Phúc nằm ở trên giường giả bộ ngủ, do Lý ma ma ra mặt cảm tạ hảo ý của người kia, nói đại phu đã bắt mạch, đại nãi nãi không có gì đáng ngại, chính là mấy ngày nay mệt mỏi, phải nhiều nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ngày hai tháng tám, Kim Yến Tử còn chưa có trở lại, Trần A Phúc nóng lòng không biết làm sao. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
Hôm nay Tần gia mời khách. Buổi sáng, nữ nhân Sở gia, Giao gia, Lưu gia mang nữ hài cùng nam hài không có đi học đi Tần gia chơi, buổi tối nam nhân hạ nha môn cùng nam hài tan học lại đi nhà hắn ăn cơm tối.
Lần này Tần Mộc viết thiệp, đặc biệt viết đại danh Trần A Lộc, còn kêu người đưa thiệp Trần A Phúc nói cùng, nhất định phải thỉnh Trần A Lộc đi, hai người bọn họ có thể nghiên cứu thảo luận học vấn, để cùng nhau tiến bộ. Về sau, hắn sẽ còn dẫn A Lộc làm quen thêm nhiều bằng hữu.
Trần A Lộc nghe hết sức cao hứng, đáp ứng buổi chiều sau khi tan học sẽ đi cùng Đại Bảo.
Trần A Phúc đè xuống tâm tư lo lắng, mang bọn nhỏ cùng động vật gia đi chơi một ngày.
Ngày ba, Trần A Phúc ở nhà khó chịu, nghĩ tới nên đi Trần phủ một chuyến.
Hết chương 381.