Trần A Phúc giữ mẹ con Thụy Vương Phi ăn cơm ở Trúc Hiên, Sở Lệnh Tuyên cũng giữ Thụy Vương ăn cơm ở ngoại viện.
Trong lúc, Trần A Phúc mang Lý Hiên chơi trò chơi. Có lẽ chưa từng có người chơi đùa cùng nhóc như thế, nhóc đặc biệt dính Trần A Phúc. Không đến nửa ngày, quan hệ một lớn một nhỏ liền vô cùng tốt.
Ngay cả vú nuôi Lý Hiên cũng không thể ngờ tới nói: "Trời, Hiên ca nhi còn chưa từng dính ai như thế."
Trần A Phúc sờ khuôn mặt của nhóc cười nói: "Chúng ta có duyên phận."
Tiểu Lý Hiên tựa như nghe hiểu, ngẩng đầu lên ha ha cười rộ lên với Trần A Phúc.
Buổi chiều, Sở tam phu nhân trở về, nàng phái người đến thỉnh Trần A Phúc đi An Vinh Đường. Thụy Vương Phi ngại không có đi, muốn mời Trần A Phúc hôm nay liền lấy Lục Diệp Trầm Hương đi qua.
Sở tam phu nhân mang về cho Trần A Phúc một thất sa tanh, là thái hậu nương nương thưởng. Thái hậu đặc biệt thích ăn điểm tâm kia, nói hương vị ngọt ngào mềm mại, làm còn ăn ngon hơn ngự thiện phòng. Bà giữ lại một nửa, còn đưa một nửa cho Hoàng thượng.
Lão cha trong truyền thuyết của Đại Bảo cũng ăn được điểm tâm mình làm!
Trần A Phúc cao hứng tạ ơn. Lại nói: "Thái hậu nương nương thích ăn điểm tâm con làm là vinh hạnh của con, con ở kinh thành vài ngày này, cách hai ngày liền làm một lần, tam thẩm mang vào cung đi hiếu kính lão nhân gia bà."
Thái hậu đã gần bảy mươi tuổi, ở cổ đại xem như cao tuổi. Trần A Phúc hy vọng bà có thể sống thêm vài năm, bà là hậu trường của tam phu nhân, tam phu nhân lại là hậu trường của mình. Xem một chút có bà bao bọc, tam phu nhân có bao nhiêu uy vũ. Thân thể bà khỏe mạnh, tam phu nhân liền sống khá giả, mình cũng liền sống khá giả.
Nàng không chỉ hy vọng thái hậu sống lâu một chút, cũng hy vọng Hoàng thượng sống lâu chút, dù sao Cửu hoàng tử còn chưa triệt để bình phục, Đại Bảo còn chưa lớn lên.
Tam phu nhân kéo tay nàng cười nói: "Vô cùng tốt, ta cũng là nghĩ như thế."
Tiếp theo, Trần A Phúc liền nói chuyện của Thụy Vương Phi, còn nói về sau lại đưa nàng một cây.
Sở tam phu nhân và Thụy Vương quan hệ vốn đã rất tốt, nghe vậy, vô cùng hào phóng mà lấy ra Lục Diệp Trầm Hương, cười nói: "Ta dùng một đoạn, còn dư lại bấy nhiêu, đều cho nàng. Ta cũng hy vọng có thể trị hết bệnh Hiên nhi."
Trần A Phúc cầm Lục Diệp Trầm Hương lại Trúc Hiên, Thụy Vương Phi lại dẫn Lý Hiên đến An Vinh Đường cảm ơn Sở tam phu nhân.
Buổi tối, mới nghe Sở Lệnh Tuyên nói đến, phụ thân Thụy Vương Phi Lâm tướng quân là thống lĩnh Tả Vệ Doanh Kinh Giao, mặc dù chỉ là một quan chính nhị phẩm, lại tay cầm quân đội hùng hậu một phương trấn thủ kinh thành. Lâm tướng quân cũng coi như tâm phúc Hoàng thượng, nếu như Sở gia và hắn quan hệ cá nhân khá hơn một ít, rất nhiều việc liền dễ xử lý hơn... Sở Nghiễm Khai cũng tay cầm quân đội hùng hậu, nhưng thế lực chủ yếu của hắn phân bộ ở bắc bộ. Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Sở Lệnh Tuyên cũng bắt đầu đi phu nhân ngoại giao.
Trần A Phúc nghĩ tới, trước hồi hương lại đưa một con rối chứa Yến Trầm Hương Lục Diệp cho đứa bé kia. Lại kêu người làm cho nhóc mấy bộ xếp gỗ, bồi dưỡng sự chú ý của nhóc...
Ngày hôm sau, Trần A Ngọc đến Trúc Hiên.
Lúc này Trần A Ngọc lại nhiều hơn vài phân giỏi giang cùng thành thục. Bây giờ hắn là Nhị chưởng quỹ tổng điếm tửu lâu nồi lẩu Hồng vận, giúp Dương Minh Viễn quản rất nhiều sự vật. Hắn nói lại học tập hai năm, tích lũy một chút kinh nghiệm cùng giao thiệp, về sau liền chạy Hưng Long đại tửu lâu đến kinh thành.
Trần A Phúc tương đối hài lòng Trần A Ngọc tỏ thái độ, hắn không nói nhà mình mở đại tửu lâu ở kinh thành một lần nữa, bỏ qua nhị phòng. Hắn như Trần Thực, đại khí hơn Trần Nghiệp, cơ trí hơn Trần A Quý. Nếu thật bỏ qua nhị phòng, nghĩ tới mình kiếm nhiều tiền, trong vài huynh đệ muốn nhà mình tốt nhất, như vậy hắn quả thật không nghĩ tới qua ngày tốt lành.
Nên biết, có nhị phòng, mới cũng tìm được Sở gia hết sức ủng hộ. Ở thời đại này, đại thương gia cũng sẽ cầm lấy số tiền lớn tài tìm quyền quý làm chỗ dựa vững chắc.
Xem Trần A Ngọc tuấn lang lại chững chạc, Trần A Phúc thích đến trong lòng. A Lộc và A Đường còn nhỏ, lại muốn đi khoa cử. Đời thứ hai gia tộc Trần thị kinh tế liên minh, phải dựa vào hắn đến cầm lái cùng phát huy.
Trần A Phúc nói: "A Ngọc năm nay mười sáu tuổi đi? Đừng vội đính hôn, tỷ giúp đệ tìm kiếm một chút, tranh thủ ở kinh thành tìm cô nương có chút bối cảnh tốt, cũng là một cái trợ lực cho đệ." Dừng một chút, còn nói: "Đương nhiên, nếu như đệ tìm được cô nương tốt cực hợp ý, cũng có thể định ra trước."
Trần A Ngọc có Đường tỷ là Trần A Phúc, cũng coi như có quan hệ cùng Vĩnh An Hầu phủ. Không nói quan gia, nhà những đại thương nhân vẫn nguyện ý đám hỏi cùng hắn. Hơn nữa bản thân hắn chững chạc thông minh, dung mạo lại không kém, một chút khuê nữ tiểu quan gia hoặc là thân tộc nguyện ý gả cho hắn cũng không nhất định.
Mấu chốt là phải tìm người tốt, như tìm như Vinh Chiêu, hoặc là Lý thị, Hồ thị quấy gia tinh như vậy, chỉ có thể sốt ruột, hại không ít nam nhân, hại nhà chồng, còn sẽ phá hủy đời sau.
Trần A Ngọc đỏ mặt, gật đầu nói: "Đệ đệ nghe tỷ an bài."
Buổi trưa, giữ hắn ăn cơm ở Trúc Hiên.
Ngày mười sáu, phòng người ở trong trang ngoại kinh thành đến Hầu phủ dập đầu cho Trần A Phúc. Phòng người này họ Triệu, mặc dù họ Triệu, lại không có bất cứ quan hệ nào cùng với nhà mẹ đẻ Triệu gia Trần lão thái bà.
Quản gia Triệu đại thúc nói bốn trăm mẫu đất kia trồng đều là lúa mì vụ đông, mọc không tệ.
Trần A Phúc gật đầu, kêu bọn họ thu lúa mì vụ đông xong thì trồng ngô, giống ngô do nàng cung cấp, đến thời điểm sẽ để vị hôn phu Ngọc Trạc Dư Vĩnh Thuận chuyển giao mầm mống cho hắn.
Thưởng cho hà bao người Triệu gia xong, lại để cho Lý ma ma cùng nam nhân Lý đại bá của bà bồi bọn họ ăn bữa cơm trưa ở ngoại viện.
Buổi sáng ngày mười bảy, thánh chỉ của Hoàng thượng cuối cùng đến Vĩnh An Hầu phủ, Trần A Phúc được phong tam phẩm thục nhân.
Tiếp chỉ xong, đại phòng cùng tam phòng thật cao hứng uống trà nói chuyện phiếm ở An Vinh Đường, Sở Hoa cũng mang Hằng Ca nhi đến chúc mừng.
Lý thị lại đập bể vài cái chén trà ở trong phòng. Bà ta tức đến không được, một nữ nhân nông thôn thế nhưng làm tam phẩm thục nhân, về sau còn có khả năng thăng. Mà chính mình, dù sao vẫn là nữ nhi quan gia, lăn lộn nhiều năm như thế, cũng chỉ là một ngũ phẩm nghi nhân, quan của nam nhân vẫn là quyên, cuộc đời này cũng đừng nghĩ ra mặt. ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Nghĩ tới Vinh Chiêu vô dụng kia, còn là công chúa, trưởng nữ Hoàng thượng, ngay cả quận chúa ả cũng đấu không lại. Nếu như Vinh Chiêu phàm là có một chút khả năng, cũng lấy được nữ nhân nông thôn đi vào phủ công chúa giày vò. Ngày đó ở trong phủ công chúa, không chỉ không khiến Trần A Phúc thua thiệt, còn làm cho khuê nữ mình giúp ả gánh họa.
Lấy không tốt, nguyện vọng mình tâm tâm niệm niệm khiến Sở Lệnh Tuyên không có nhi tử là thực hiện không được.
Càng làm cho bà ta bực mình là, hiện thời nữ nhi mỗi ngày đều phải đi An Vinh Đường cho Hoa Xương lập quy củ một canh giờ. Cái này cũng chưa tính, Hoa Xương còn phái một ma ma họ Tiền đi dạy Sở Trân quy củ. Tiền ma ma ngày ngày trói buộc nữ nhi ở trong sân, ngay cả bà ta muốn cho nữ nhi đi theo bản thân nhiều cũng không được.
Lại lại quá mức là, trừ gia đình tụ hội ra, Hoa Xương chỉ cho phép nữ nhi mỗi tháng gặp bà một lần. Nói bà dạy nữ nhi mười bốn năm, dạy nữ nhi đến kiến thức hạn hẹp thêm không phóng khoáng, không có một điểm khí độ cô nương Hầu phủ, cho nên không thể thường gặp mặt bà. Cái yêu cầu vô lý này thế nhưng được lão gia tử và nam nhân của bà đồng ý, ngay cả nhi tử đều đồng ý.
Hoa Xương thật sự là quá bá đạo, ả vừa về đến liền đoạt quyền quản gia của mình, hiện tại ngay cả thân khuê nữ của mình đều bị đoạt đi.
Hết chương 319.