Người kia, không nói tướng mạo, vóc dáng, đây là cha mẹ cho. Mấu chốt là quá bẩn, quá keo kiệt, mạch não không giống người bình thường. Chính là người số một như vậy, còn tự tin thường mặc như vậy đến trước mặt nàng xoát cảm giác tồn tại, ở trong mắt bà mối còn trai tài gái sắc chính xứng đôi cùng nàng. Mình thật sự kém cỏi như vậy?
Hắn - - mẹ nó - - ! Hắn - - bà - - nội - - nó - -!
Trần A Phúc cuồng mắng không thôi ở trong lòng, rất là không thoải mái, để Đại Bảo đi tìm tiểu cữu cữu chơi, còn nàng thì về đông phòng nằm ngay đơ ở trên giường.
Đại Bảo đôi mắt đo đỏ theo tới đông phòng nói: "Nương đừng nóng giận. Tiểu cữu cữu nói đúng, Uông Ứng Tuấn kia là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, chính là chúng ta không cần hắn."
Trần A Phúc lấy lệ nói: "Nương không phải là tức giận, chỉ là mệt mỏi. Đại Bảo nghe lời, đi tìm tiểu cữu cữu chơi đi."
Vương thị đi đến, bà cũng sợ nữ nhi tức giận.
Trần A Phúc lại nói với bà: "Nương, con không sao, chỉ là mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được."
Vương thị đỏ vành mắt, sờ sờ gò má của nàng nói: "A Phúc của ta xinh đẹp như thế, sẽ tìm được hậu sinh tốt."
Trần A Phúc lại nói: "Dạ, con cũng cảm thấy như thế. Cho dù tìm không được cũng không sao, con còn có nhi tử, cuộc đời này con sống cùng Đại Bảo là được."
Chờ Vương thị cùng Đại Bảo đi rồi, Trần A Phúc liền đứng dậy tiến vào không gian.
Kim Yến Tử còn đang cực khổ bận rộn, mỏ nhọn của nó mổ ở trên vàng thế nhưng còn lóe tia lửa.
Trần A Phúc dựa vào Yến Trầm Hương, nói với nó buồn bực hôm nay. Nàng quả thực nghẹn đến quá khó chịu, lại tìm không được người nào để kể ra, liền đến lảm nhảm cùng Kim Yến Tử. Nàng cũng không hy vọng xa vời vật nhỏ có thể nghe nàng nói dong dài, hoặc là khuyên nhủ mình, chỉ là muốn nói ra trong nội tâm để thấy dễ chịu hơn.
Nào nghĩ tới Kim Yến Tử vừa nghe lời nói này lập tức liền dừng lại công việc trong miệng, thật hứng thú nhìn nàng, mắt đậu xanh nhỏ trợn thật lớn, trong mắt bát quái hỏa hừng hực thiêu đốt lên, còn dùng một mảnh cánh che mỏ nhọn nhỏ, bộ dáng thật khó tin.
Nghe xong, nó tựa như nghe được trò cười gì, cười đến dậm chân, còn nhẹ nhàng đến càng nhảy càng cao. Cái miệng nhỏ nhắn khuếch đại, cũng sắp chém thành hai khúc rồi.
Trần A Phúc rất bị thương, tức giận nói: "Ta cũng sắp tức chết, con còn cao hứng như thế." Diendanlequydon~ChieuNinh{}@$#^& D^d^l^q^d
Nó cười đủ mới dừng lại, hai mắt tràn đầy đồng tình nhìn Trần A Phúc, nói: "Phúc mụ, người ta trước cùng bốn người chủ nhân, đều là nữ. Các nàng tìm nam chủ, người người cao lớn anh tuấn cấp bậc thượng thừa, không phải là vương gia phúc hắc, cũng là Hầu gia thâm tình, còn có một người là Tiêu Dao bán tiên. Về sau cùng người, vốn tưởng rằng tiền bối ngài có thể tìm tổng giám đốc bá đạo, chờ người trăm năm rồi, để cho người ta có mặt mũi cùng thổi phồng với người chủ nhân sau. Không nghĩ tới a không nghĩ tới, người không chỉ bị quăng, còn đưa mệnh luôn. Tới chỗ này, thế nhưng còn bị người như thế đó nhớ thương tới. Chậc chậc, vì sao người lại hỗn đến thảm như thế!" Nói xong, lại dùng cánh che khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: "Chao ôi, có chủ nhân bất lực dạng này như người, làm ta cũng xấu đến nhà ngoại."
Nó nói mấy câu đó, nói đến Trần A Phúc muốn hộc máu.
Sau đó, Kim Yến Tử lại "Bá" mà lấy cánh từ trước mắt ra, trừng mắt đậu xanh nhỏ nói: "Lẽ nào, người không phải là nữ chính?"
Trần A Phúc rầu rĩ nói: "Kiếp trước kiếp này, ta chính là một vai phụ. Ta hiện tại cái xuất thân này, cái gì vương gia, Hầu gia, nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả là thiếu gia người nhà có tiền, cũng muốn cách xa một chút, đỡ phải lại bị quăng... Chỉ là, cho dù ta không lớn thế nào, cũng không thể kéo một nam nhân như vậy đến cho ta nha, còn nói chúng ta thật xứng đôi, còn lấy thừa bù thiếu. Giận điên người!"
Kim Yến Tử liếc mắt, khinh bỉ nói: "Ngay cả thiếu gia người có tiền gia cũng không dám nghĩ, người cũng thật không có truy cầu rồi." Lại hào sảng vung một cái cánh, nói năng có khí phách: "Nhớ kỹ, chủ nhân của Kim Yến Tử ta khẳng định là nữ chủ, đừng không có tiền đồ như vậy."
Trần A Phúc lắc lắc đầu nói: "Mặc kệ nữ chủ nữ phụ, tìm nam nhân bình thường cũng rất tốt, làm phu thê bình thường, ân ân ái ái, cùng chung thoát bần trí phú hướng tới khá giả."
Kim Yến Tử rướn cổ lên hỏi: "Có phải người muốn thú thợ mộc đen kia hay không? Hắn không thể được, cấp bậc quá thấp. Người tìm hắn, đều ném mặt mũi của người ta."
Trần A Phúc thở dài một hơi nói: "Con chớ xem thường hắn. Cho dù là hắn, trong nhà hắn còn không đồng ý." Nàng ngồi xuống, hai tay vỗ vỗ cằm tự nhủ: "Nếu như cuộc đời này đích xác muốn tìm một nam nhân, vậy Võ Trường Sinh không tồi, cần cù, khỏe mạnh, mấu chốt là thích sạch sẽ... Chỉ là, trong nhà hắn điều kiện quá tốt, không cho hắn tới cửa làm con rể. Thôi, quả thực không được, cuộc đời này của ta cũng không cưới ai, không có nam nhân cũng sẽ không chết."
Kim Yến Tử trừng mắt nhỏ, giơ một mảnh cánh lên cao cao nghiêm túc nói: "Ta kiên quyết phản đối. Tên thợ mộc đen kia, không phải là lương xứng của người. Người cũng không thể ai cũng không cưới, nếu nữ chủ nhân của ta ngay cả nam nhân cũng không tìm được, chính là xấu mặt gia." Mắt đậu xanh nhỏ lại chuyển chuyển, chít chít cười nói: "Ta ngược lại giúp người chọn trúng một nam chủ."
Trần A Phúc vội hỏi: "Là người nào?"
Kim Yến Tử lại khôi phục giọng nói đáng yêu nói: "Chính là phụ thân muội muội xinh đẹp nha. Người ta mặc dù chỉ thấy qua hắn một lần, nhưng mà nhìn ra được hắn có tiềm chất cùng khí tràng làm nam chủ."
Trần A Phúc nghe xong thất vọng không thôi, rầu rĩ nói: "Con dỗ ta vui vẻ đâu! Nếu hắn là nam chủ, vậy ta chính là diễn viên quần chúng, ngay cả nữ phụ cũng không tính là. Hai người chúng ta căn bản không phải người cùng một thế giới, hắn là thần bầu trời, mà ta là cỏ dưới đất, làm sao có thể cùng một chỗ." Nhìn Kim Yến Tử một cái còn nói: "Người so với người, giận điên người. Con ngàn vạn lần đừng lấy ta so sánh với với những nữ chủ đã trải qua cùng con, các nàng tài giỏi, cho nên tìm nam chủ người người đều cao lớn anh tuấn cấp bậc thượng thừa. Còn ta thì không được, kiếp trước là cô nhi, kiếp này là nông nữ, còn đã từng là si nữ, nếu như tầm mắt quá cao, sẽ tự làm mình ngã chết - - tựa như đời trước."
Giọng của nàng càng ngày càng thấp, rất là thương cảm.
Kim Yến Tử nhảy lên bả vai Trần A Phúc, dùng mũi nhọn cánh sờ nhẹ gò má của nàng, tựa như đang an ủi nàng: "Người quá tự ti. Đừng tự xem thường mình như vậy, người vẫn rất ưu tú. Xinh đẹp, có khí chất, còn có kiến thức thế giới này không có. Trọng yếu nhất, người còn có được ta - - Kim Yến Tử siêu cấp ưu tú vô địch. Thợ mộc đen kia bây giờ nhìn đối với người tốt, nhưng hắn vào cửa của người rồi, người xác định hai người nhất định có thể hạnh phúc? Tìm tướng công, không phải là tìm điều kiện thấp hơn người thì tốt, người có thể hạnh phúc. Người có thể thấp liền hắn, nhưng hắn lại không nhất định có thể chấp nhận người." ChieuNinh~^&*dien~dan~lequydon{}:D^d^l^q^d
Trần A Phúc giật mình cực kỳ, cầm nó từ trên bờ vai trong tay hỏi: "Kim Bảo nhi, con còn hiểu một ít này? Thật sự là quá lợi hại!"
Kim Yến Tử đắc ý nói: "Trải qua nhiều như thế, người ta chính là nghe cũng nghe hiểu, làm một phân tích sư tâm lý tình cảm cũng dư dả. Người ta không chỉ biết rõ một ít này, còn thường xuyên nghe được nữ chủ cùng nam chủ bọn họ này nọ í é đâu... Chít chít chít chít phun..." Nó cười đến mỏ nhọn nhỏ mở rộng, toàn thân thẳng run lên.
Vật nhỏ này, đề tài xoay chuyển cũng quá nhanh.
Trần A Phúc vội vàng đặt nó xuống đất, sẵng giọng: "Chán ghét, cái này mà con cũng có thể nghe, còn dám nói ra."
Sau đó, chợt lóe thân ra không gian.
Hết chương 70.