Trần Đại Bảo vừa nhắc tới Kim Bảo, mới nhớ tới Kim Yến Tử cậu trông mong thật lâu đến nay còn chưa xuất hiện. Cậu kéo tà áo Trần A Phúc sốt ruột nói: "Nương, sao Kim Bảo còn chưa về nhà vậy? Con nhìn thấy rất nhiều chim nhạn cùng Yến Tử bay về hướng bắc, nó như thế nào còn không tới tìm chúng ta đây? Sẽ không phải quên đường về nhà chứ?"
Sở Hàm Yên cũng liên tục ở trông mong Kim Yến Tử, nghe Đại Bảo nói, mím miệng muốn khóc mà không khóc.
Trần A Phúc cười nói: "Thật sự là đúng dịp, chúng ta ở trên đường đụng phải Kim Bảo, nó còn theo chúng ta cùng nhau ngây người hai ngày đâu. Chỉ là nó quá mong nhớ cánh rừng, trước bay đi bên trong cánh rừng chơi rồi, nói không chừng buổi tối có thể trở về."
Đại Bảo trước cao hứng nhảy một cái, sau lại bĩu môi, nói: "Kim Bảo nên nhớ tới con và muội muội thật nhiều mới đúng, chúng ta nhớ nó nhớ đến cảm giác ngủ không ngon, cơm ăn không vô, nó lại chạy đi bên trong cánh rừng trước."
Sở tiểu cô nương không thể nghĩ được nhiều như vậy, vừa nghe Kim Bảo có thể tìm tới đường về nhà, liền cười đến mặt mày cong cong.
Tiểu hài tử đối với tiểu hài tử vĩnh viễn là hữu hảo nhất, Lý Hiên cùng này hai ca ca tỷ tỷ sau khi quen thuộc, cũng hé miệng nở nụ cười với bọn họ.
Vì Lý Hiên an toàn, tự nhiên không thể nói nó là tôn tử Hoàng thượng, chỉ nói nó là nhi tử của bằng hữu Sở Lệnh Tuyên. Bởi vì một chút tình huống đặc biệt, đến Đường Viên để Trần A Phúc nuôi dưỡng một đoạn thời gian. Cho nên, để Lý Hiên tạm thời gọi Sở Lệnh Tuyên là thúc thúc, Trần A Phúc là di di, mà không thể ấn rõ ràng bối phận Vinh Chiêu công chúa, xưng hô bọn họ là ca ca tẩu tử, đây là ở kinh thành đã thương lượng xong. Đương nhiên, lại không dám để nó kêu Đại Bảo là thúc thúc.
Trần A Phúc đặt Lý Hiên ở trên giường La Hán, để hai đứa bé cùng nhau chơi đùa với nhóc. Nàng thì đều lấy ra lễ vật cho hai đứa bé cùng động vật gia, cũng còn mua lễ vật cho Liêu tiên sinh cùng La quản sự một vài đầy tớ thể diện. Lần này cũng không dám lọt Thất Thất và Hôi Hôi, mua cho chúng nó một đứa một cái vòng chân bạc đặc chế, còn tự tay đeo lên cho chúng nó.
Hai tiểu gia hỏa hết sức cao hứng, Thất Thất học thanh âm Trần Nghiệp nói: "Ừ, đại ca nhận tình các ngươi."
Hôi Hôi vừa học thanh âm Hồ thị nói: "A, bình thường thôi." Nó không có thông minh như Thất Thất, có mấy lời ý tứ không rõ lắm, còn tưởng rằng đây là đang khen ngợi Trần A Phúc.
Trần A Phúc dở khóc dở cười, nhà Trần Danh vừa tặng đồ cho đại phòng, Trần Nghiệp và Hồ thị thích nhất nói hai câu này, chúng nó liền đều học được.
Bên trong Lộc Viên, Vương thị kéo Vương Thành ngồi ở trên giường, khóc nói từng trải qua của mỗi người. Trần Danh cảm thấy không cũng đủ rồi, cười nói: "Quyên Nương, nên để Thành tử bọn họ đi xem chỗ ở một chút. Đi đường xa như thế, phải để cho bọn họ rửa mặt một phen."
Vương thị nghe, đứng dậy kéo Vương Thành đi Đông Sương. Nói: "Một nhà các đệ về sau liền ở nơi này..." Nàng mới chú ý tới Ngô thị đi đường không quá lưu loát, bước ra cửa còn cần Đàm bà tử đỡ một cái, lại hỏi: "Đệ muội thể cốt không tốt?"
Vương Thành nói: "Là lúc ở cữ lưu bệnh."
Vương thị vội vàng đi đỡ Ngô thị nói: "Ai da, sao không nói sớm vậy? Cái bệnh này không thể mệt mỏi. Mau, ngồi lên giường, ta kêu người nấu chén súp đến cho muội."
Ngô thị nhìn thấy lo lắng cùng đau lòng trong mắt Vương thị, cảm động đến rơi nước mắt. Nhà mẹ đẻ của mình có nhiều thân nhân như vậy, lại không có một người nào đối với mình cho dù có một phần thương yêu.
Vương thị để một nhà Vương Thành rửa mặt ở Đông Sương, bà lại đi phòng bếp kêu Mục thẩm nấu bát súp.
Ngô thị mệt mỏi, rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi, Vương Thành lại dẫn hai đứa bé đi thượng phòng.
Vương tiểu đệ và Vương tiểu muội mới chú ý tới, trên nệm rơm dưới mái hiên tây sương phòng có ba con chó hai con chó con đang nằm. Tiểu hài tử đều thích động vật, nhưng nhìn thấy ba con chó đặc biệt cao lớn cùng hung ác, liền không dám đi qua. ChieuNinh:{\}[email protected]#$ &^* lequydonD^d^l^q^d
A Lộc cười nói: "Đừng sợ, chỉ cần không động tiểu bảo bảo của chúng nó, chúng nó cũng sẽ không hung dữ với các đệ." Sau đó, dắt tiểu đệ cùng tiểu muội đứng lại một bên nhìn chúng nó.
Truy Phong và Ào Ào lập tức cảnh giác lên, trừ người trong nhà ra, chúng nó không cho phép bất luận kẻ nào dựa vào gần cục cưng chúng nó. Nhưng nhìn thấy hai người này không có ý tứ muốn động cục cưng, lại nhàn nhã nằm xuống. Vượng Tài cách một nhà bốn người chúng nó xa một chút, đang nằm sấp ngủ gật.
Trời đã tối đen, trên bầu trời rớt đầy vì sao, thức ăn đều làm xong, nhưng Trần Danh vẫn không kêu người mang thức ăn lên, bọn họ phải đợi một nhà con rể.
Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc dẫn ba đứa bé, hai con vẹt cùng một xe lễ vật đến. Vừa vào Lộc Viên, Truy Phong và Ào Ào liền một đứa ngậm một con chó con chạy tới Trần A Phúc.
Trần A Phúc ngồi xổm xuống, từ trong miệng bọn nó tiếp nhận hai con chó con. Tiểu tử mới vừa sinh ra được mười ngày, con mắt còn chưa mở ra, lấy ưu điểm của cha mẹ, lông lỗ tai trắng xám. Lại cẩn thận nhìn một chút, xác thực một con mũi dài một chút, một con mũi ngắn một chút, bò tới trong lòng Trần A Phúc nhỏ giọng hừ hừ.
Trần A Phúc vui vẻ nói: "Trời, thật sự là hai cục cưng xinh đẹp, trước đến giờ ta còn chưa từng thấy qua chó nhỏ đáng yêu như thế."
Truy Phong mừng đến ngửa mặt lên trời thét dài vài tiếng, muốn đi bổ nhào chủ nhân, lại sợ chạm vào cục cưng đến trên mặt đất, chỉ đành đưa đầu lưỡi ra liếm xiêm y chủ nhân. Con mắt Ào Ào sáng trưng, nhìn qua Trần A Phúc không nháy mắt.
Trần A Phúc cười nói với nó: "Ào Ào thật có khả năng, sinh hai tiểu nhi nữ đáng yêu như thế."
Cùng chơi đùa một nhà này trong chốc lát, lại cho mang nước sốt xương đầu heo cho Vượng Tài, Trần A Phúc mới tiến vào thượng phòng.
Bốn người Sở Lệnh Tuyên và Trần A Phúc, cùng với Trần Đại Bảo và Sở Hàm Yên lại quỳ xuống dập đầu cho Trần Danh cùng Vương thị, Sở Lệnh Tuyên đã sớm đổi giọng, Sở Hàm Yên hôm nay bắt đầu gọi Trần Danh và Vương thị là "Ông ngoại" và "Bà ngoại".
Trần Danh và Vương thị lại cao hứng cho bọn họ một người một cái hồng bao.
Thức ăn đã mang lên bàn. Vốn là mấy nam nhân Sở Lệnh Tuyên, Trần Danh, Vương Thành một bàn, nữ nhân hài tử một bàn. Nhưng hôm nay tình huống đặc thù, Vương thị cũng được thỉnh đi chủ bàn.
Ngô thị còn đang nghỉ ngơi, một bàn khác chỉ có Trần A Phúc một người lớn dẫn một đám hài tử ăn cơm, Lý Hiên do Vệ ma ma ôm đút.
Vương thị chỉ một món rau xào tóp mỡ nói: "Thành tử, mới trước đây đệ thích ăn nhất món ăn này, đây là tỷ đặc biệt xuống bếp xào."
Vương Thành ăn một miếng, gật đầu nói: "Dạ, là cái hương vị này, đệ nhớ nhiều năm. Về sau nương tiểu đệ cũng xào qua, nhưng cũng không ăn ngon như thế."
Vương thị cười nói: "Thích thì ăn nhiều một chút." Sau đó, càng không ngừng gắp thức ăn trong chén hắn. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ lequydonD^d^l^q^d
Chất đầy chén vương thành, Vương thị mới chú ý tới Sở Lệnh Tuyên, lại thẹn thùng nói: "Để con rể chê cười rồi, vừa nhìn thấy Thành tử, ta liền cái gì cũng bất chấp."
Sở Lệnh Tuyên cười nói: "Nào có, nhạc mẫu khách khí."
Vương Thành vừa rồi liên tục đắm chìm ở trong vui sướng đoàn tụ cùng tỷ tỷ, Sở Lệnh Tuyên một câu nói lại để cho hắn tỉnh táo lại. Hắn ở trong quân doanh ngây người gần hai mươi năm, ngay cả một tiểu quan cửu phẩm đối với hắn đều là quát tới quát lui, chọc trưởng quan mất hứng, còn sẽ đạp hai cái. Mà quan lớn như vậy ngồi ăn cơm ở bên cạnh hắn, cho dù là vị hôn phu cháu ngoại gái, cũng làm cho hắn tim gan run sợ.
Hắn vừa sợ hãi, tay lại run lên.
Sở Lệnh Tuyên rất bất đắc dĩ, dùng thanh âm dụ dỗ Sở Hàm Yên nói: "Cậu chớ sợ. Ở nhà, chúng ta là thân thích, người còn là trưởng bối của ta. Người như thế này, về nhà A Phúc sẽ tức giận với ta."
Nói xong, còn cười giơ ly rượu lên, kính Vương Thành cùng Trần Danh một ly.
Hết chương 335.