Mục lục
Nông Kiều Có Phúc - Trần Yến Yến (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Lúc này trời đã rất trễ, Trần A Phúc nói với Sở Lệnh Tuyên: "Trời muộn rồi, đại gia về Đường Viên nghỉ ngơi đi."
     
Sở Lệnh Tuyên gật gật đầu, nói: "Có chuyện gì thì kêu người đi báo cho ta biết." Lại an ủi: "Nàng cũng đừng quá sốt ruột, đi ngủ sớm. Đại phu đều nói chân Đại Bảo không sao, hẳn là không sao."
     
Trần A Phúc gật đầu, lại khuyên Vương thị cùng Trần Danh, A Lộc về Lộc Viên. Nàng rửa mặt xong sau đó lại ngồi ở bên giường, nhìn Đại Bảo ngủ say.
     
Hạ Nguyệt nhỏ giọng nói: "Đại cô nương cũng ngủ đi, nếu không ngày mai không có tinh thần."
     
Trần A Phúc lắc lắc đầu, nói với Hạ Nguyệt cùng Thu Nguyệt: "Ta biết rõ, các ngươi cũng vất vả lâu như vậy, đều trở về nghỉ ngơi đi."
     
Đuổi hai tiểu nha đầu đi, Kim Yến Tử cuối cùng từ trên nhánh cây bay xuống chui vào trong nhà, nó bò tới bờ gối Đại Bảo, con mắt đã khóc sưng, thân thể nho nhỏ còn đang vừa kéo vừa kéo.
     
Vật nhỏ này, tiểu mỏ nhọn còn lợi hại hơn quả điện chùy, tâm địa lại mềm mại như thế.
     
Trần A Phúc vẫn rất là cảm động, dùng tay nhẹ nhàng lau lông vũ nó nói: "Đừng khổ sở, đại phu nói chân Đại Bảo có thể trị khỏi."
     
Kim Yến Tử nghẹn ngào nói: "Người ta chính là không nhìn nổi tiểu hài tử chịu tội, chứng kiến liền đặc biệt khổ sở, huống chi là thối Đại Bảo. Ai nha, ngực đau nhức." Nói xong, còn dùng cánh vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
     
Đang nói, đột nhiên cửa sân vang lên, ngay sau đó Thất Thất và Hôi Hôi bay vào, chúng nó chui vào cửa sổ, đứng ở dưới giường duỗi dài đầu nhìn Đại Bảo, gào to: "Thế nào rồi? Thế nào rồi? Thế nào rồi?"
     
Trần A Phúc vội vàng "Xuỵt", nhẹ nói: "Nhỏ giọng một chút, đừng ầm ĩ, Đại Bảo bị thương rồi."
     
Thất thất và Hôi Hôi nghe, nhưng không thể cứu vãn, đều mở mỏ nhọn ra khóc rống lên.
     
"Hu hu... hu hu..." Đây là tiếng Đại Bảo kêu khóc.
     
"Ríu rít... Ríu rít..." Đây là tiếng Sở tiểu cô nương khóc lóc.
     
Trần A Phúc vội la lên: "Nhỏ giọng một chút, Đại Bảo mới ngủ."
     
Hai tiểu gia hỏa mới đè thấp tiếng khóc.
     
Truy Phong bị Tằng Lão Đầu dẫn vào, cũng hướng vào trong nhà, nằm sấp ở dưới giường không tiếng động chảy nước mắt.
     
Chờ chúng nó khóc đủ, Trần A Phúc lại để cho đây Hạ Nguyệt, Thu Nguyệt nghe được động tĩnh lại đi tắm rửa cho chúng nó. Chúng nó tắm rửa xong, lại tới phòng ngủ với Đại Bảo.
     
Ngày hôm sau, Trần A Phúc tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng là dạng này, Đại Bảo còn đang ngủ, Kim Yến Tử mở cánh ra nằm ở bên gối của cậu, tiểu mỏ nhọn khẽ nhếch đang ngủ say. Truy Phong nằm ngữa trên mặt đất ngủ, Thất Thất và Hôi Hôi bò tới trên bụng mập mạp của nó ngủ.
     
Sau khi Trần A Phúc rời giường, động vật gia cũng bừng tỉnh dậy.
     
Ở trước khi chúng nó há mồm, Trần A Phúc thấp giọng nói ra trước: "Ai muốn ầm ĩ thì ra ngoài ầm ĩ, không được phép nháo làm Đại Bảo tỉnh. Nó đau chân, tỉnh dậy rất khó chịu."
     
Kim Yến Tử, Hôi Hôi đều dùng cánh che cái miệng nhỏ nhắn, Truy Phong vốn là không thích ồn ào, chỉ có Thất Thất có tự biết rõ, biết rõ mình om sòm, trước bay ra ngoài lầm bầm lầu bầu với đại thụ sau một lúc, lại mới ngậm chặt miệng bay vào. Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
     
Sau điểm tâm, Kim đại phu lại tới xem bệnh thi châm cho Đại Bảo. Hôm nay tâm tình Đại Bảo tốt hơn rất nhiều, ăn cơm, nói vài câu lại ngủ rồi, ngay cả Sở Hàm Yên và Sở Lệnh Trí đến nhìn cậu cậu cũng không tỉnh.
     
Sở Hàm Yên khóc đến không thở được, biết không thể khóc lớn tiếng, liền dùng tay mập che miệng khóc, xem khiến người ta đau lòng. Nàng ngây người ở bên trong nửa khắc đồng hồ, liền bị Tống mụ mụ cứng rắn ôm đi. Trần A Phúc nghe nói, con bé khóc hơn nửa ngày ở Đường Viên, con mắt đều khóc sưng.
     
Mấy ngày nay, không chỉ hai vợ chồng Trần Danh gần như đều cnah giữ ở chỗ này, Sở lão hầu gia cũng ở chỗ này, Sở Lệnh Tuyên vẫn là năm ngày ba bữa trở về. Đợi đến năm ngày sau, Đại Bảo triệt để không sao, Kim đại phu mới được người đưa về Định Châu phủ.
     
Trong lúc đó, Vương lão ngũ cũng mang theo hai bao kẹo đến thăm Đại Bảo một lần.
     
Hắn kể từ khi làm đứa ở cho Phúc Viên, đã sạch sẽ không ít, nhưng còn răng vẫn là vàng vàng, xiêm y cũng không tính sạch sẽ, cách thật xa có thể ngửi thấy được mùi mồ hôi bẩn trên thân.
     
Không nói Hạ Nguyệt, Thu Nguyệt ghét bỏ hắn, ngay cả Giả Sơn đều không thích hắn. Vào lúc hắn tới, Tằng Lão Đầu không ở đây, Giả Sơn không cho hắn vào cửa, nói: "Ngươi xách thức ăn trừ bản thân ngươi ra, người khác sợ là đều ăn không vào được. Ngươi vẫn là lấy về để tự mình ăn đi, tránh cho chủ tử nhà ta còn phải tốn công đi ném."
     
Trần A Phúc vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nghe được Giả Sơn nói, liền trầm mặt trách cứ: "Người tới là khách, ngươi dựa vào cái gì cản khách nhân của Bảo ca nhi ở ngoài cửa? Trừ ngươi một tháng tiền công."
     
Giả Sơn vừa nghe thì muốn khóc, mở cửa để Vương lão ngũ vào.
     
Vương lão ngũ đỏ mặt, khom người nói với Trần A Phúc: "Đại cô nương, ta nghe nói Bảo ca nhi bị thương, cố ý đi thị trấn mua kẹo đến thăm cậu ấy. Yên tâm, kẹo này là tiểu nhị tiệm điểm tâm gói kỹ, ta chỉ xách sợi dây thừng cột bao kẹo, tay ngay cả giấy dầu bên cạnh cũng không có đụng phải."
     
Nói xong nâng đưa tay ra, hắn xác thực sự chỉ dùng hai ngón tay mang theo sợi dây thừng cột bao kẹo.
     
Trần A Phúc cười nói: "Cảm ơn ngươi còn nghĩ tới Đại Bảo nhà ta, mời vào."
     
Thấy Hạ Nguyệt nhíu mày lại, Thu Nguyệt còn dùng tay bịt mũi, Trần A Phúc dùng sức trừng hai người bọn họ một cái, các nàng liền không dám nữa, vội vàng đi rót trà cho Vương lão ngũ.
     
Vương lão ngũ không dám tiến vào phòng ngủ, chỉ ở ngoài cửa nhìn vào trong. Đại Bảo còn ngủ rồi, hắn nhìn mấy lần, mới cúi đầu bước nhanh ra ngoài. Trần A Phúc suy đoán hắn khẳng định khóc.
     
Nếu như người này thật sự là đến bảo vệ Đại Bảo, giải thích rõ người nhà Đại Bảo cũng không phải là mặc kệ Đại Bảo, mà là cậu có lý do không thể không rời nhà.
     
Nếu như, người nhà nó đến đón nó về nhà, mình như thế nào không tiếc!
     
Đang nghĩ ngợi, liền nghe Hạ Nguyệt chu mỏ nói: "Vương lão ngũ thật sự là, nhìn Bảo ca nhi, cứ đĩnh đạc chạy như vậy, ngay cả một câu cũng không biết nói. Người này, không chỉ bẩn, còn không có quy củ."
     
Trần A Phúc nói: "Vương lão ngũ là đứa ở nhà ta, bình thường làm việc rất ra sức, các ngươi đừng cầm..." Nàng muốn nói đừng cầm kính đổi màu nhìn hắn, mới nghĩ đến trên đời này còn không có mắt kính. Dừng một chút còn nói: "Đối loại người làm việc ổn định này, phải tôn trọng, không được phép vô lễ."
     
Hạ Nguyệt và Thu Nguyệt nghe, đều gật đầu xác nhận.
     
Phúc Viên lại khôi phục bình tĩnh.
     
Đại Bảo bệnh hơi chút khá lên, lễ vật cậu nhóc mua cũng đều đưa đến trong tay Trần A Phúc, Vương thị, Trần Danh, Sở Lệnh Tuyên, Sở lão hầu gia, Liêu tiên sinh, Trần lão thái. Mấy người cầm lấy lễ vật này đều cảm động không thôi, những vật này không chỉ ngưng kết mồ hôi Đại Bảo, còn ngưng kết thống khổ của cậu. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh}{)&@#@
     
Bây giờ là thời kỳ nóng bức nhất trong một năm, ve sầu trên cây gọi không ngừng, mà tiếng chim hót lại ít đi rất nhiều. Ngẫu nhiên có vài con chim nhỏ bay vào trong viện, cũng là chim chóc ngoại lai.
     
Kim Yến Tử lại mang Thất Thất, Hôi Hôi và Truy Phong, Vượng Tài đến trong núi, lần này ngay cả Gấm nhi cùng Thúy nhi, Ca nhi, Khúc nhi v.v trong lồng đều bị nó mang đến trong núi nghỉ hè.
     
Lúc này, dưa hấu Vượng Sơn thôn đã toàn bộ dẹp xong, lại chỉnh lý đất đai chuẩn bị trồng ngô mùa thu.
     
Lần này dưa hấu, ngoại trừ giá thành, cũng kiếm được hai ngàn một trăm mười sáu lượng bạc. Bởi vì sáu mẫu dưa hấu có một nửa là nhà Trần Danh, Trần A Phúc phân một trăm năm mươi lượng bạc cho Trần Danh.
     
Hết chương 263.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK