• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7 giờ tối....Biệt thự Tuyết Dạ....

Tuyết Dạ hiện giờ có lẽ là nơi sáng nhất thành phố S đêm nay.Trước những ngọn đèn sáng chói lóa, những cây pháo bông không ngừng bắn tung tóe. Và những chiếc xe Cảnh sát chạy xung quanh túc trực. Một bầu không khí vừa trang nghiêm và vui vẻ.

5000 khách đã có mặt đầy đủ. Các món ăn thượng hạng đã được dọn ra sẵn. Chỉ chờ mỗi cô dâu và chú rể!

Lúc này, chú rể một thân vest trắng bước vào. Mái tóc được chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, chân mang đôi giày tây lán bóng không một vết xướt. Ngón áp út của bàn tay trái giờ đã có sự hiện diện của một chiếc nhẫn cưới.

Trên thảm đỏ, bước chân của hắn ngày càng uy dũng.

Đứng trên cái thềm đá hoa cương, ánh mắt mong chờ của hắn dán thẳng vào cánh cửa. Đúng là hắn đang chờ bảo bối của hắn!

Lúc này, cánh cửa lễ đường hé mở. Cung Hoàng Danh Hạo khoác trên mình bộ vest xám lịch lãm dắt tay con gái bước trên tấm thảm đỏ chói. Khuôn mặt lạnh lùng bây giờ đã cười tươi chói chang. Đây chính là ngày ông mong chờ nhất!

Cô dâu diện cho mình một bộ váy cưới màu trắng có đính hơn 10.000 viên kim cương tự nhiên. Và đúng như dự đoán, chiếc nhẫn cưới lúc sáng cô không hề tháo ra.

Mái tóc dài đã được túm gọn gàng trong chiếc khăn trắng, đôi môi hồng hồng có tô thêm một ít son. Cái má phúng phính ấy cũng được dậm thêm tí phấn. Dáng người cao cao, chiếc váy bó sát vòng eo thon nhỏ. Trông cô bây giờ thật diễm lệ...!!!

Ba Hạo dắt con gái đến chỗ hắn, tận tay trao gởi viên ngọc quý này cho người sắp làm chồng của nó. Khóe mắt ông cũng không ngăn được một giọt nước mắt chảy xuống:

— Hoàng Dạ! Bố giao bảo bối của mình cho con. Hãy trân trọng nó, yêu thương nó và bảo vệ nó. Nếu con không còn yêu nó nữa, hãy trả lại cho bố. Đừng làm tổn thương nó!

Hắn nhận lấy người con gái mình yêu từ trong tay bố vợ, Hoàng Dạ tạm thời buông tay cô ra trao cho ba Hạo một cái ôm ấm áp. Hắn vỗ lưng ông vài cái, nói giọng chắt nịch:

– Yên tâm! Không thể có chuyện con không yêu cô ấy. Cảm ơn bố đã thay con nuôi dưỡng vợ mình suốt thời gian qua. Hãy tin con!

Ba Hạo cũng vỗ lưng hắn vài cái rồi buông ra. Nhìn con gái mình bằng ánh mắt yêu thương, sau đó quay đầu về chỗ ngồi của mình. Nhường sân khấu lại cho tụi nhỏ!

Hắn nắm tay cô, ánh mắt hai người đối diện. Tai lắng nghe những lời MC nói:

— Thưa quý vị! Trải qua bao nhiêu thăng trầm cách trở, cuối cùng họ cũng được trói buộc bên nhau bởi hai chữ duyên nợ. Chú rể đã trao cho cô dâu chúng ta một tình yêu không thể nào lớn hơn nữa. 30 năm và còn rất nhiều thời gian sau này nữa. Chúng ta hãy cùng chúc phúc cho họ!

Kháng phòng rộng lớn vỗ tay rần rần. Vì buổi sáng đã trao nhẫn cưới nên bây giờ hắn chỉ còn trao cho cô một chiếc nhẫn có viên kim cương màu trắng nữa là xong.

Ngón áp út bên tay phải đã xuất hiện một chiếc nhẫn. Hắn hôn nhẹ lên bàn tay ấy của cô, bày tỏ tất cả những điều giấu diếm trong lòng bao lâu nay:

– Bảo bối! Đối với anh mà nói, không còn ai quan trọng hơn em cả. Anh dường như đã chìm vào bể tình của chính người con gái mình yêu rồi. Được gặp em, yêu em là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời của Dương Lãnh Hoàng Dạ này. Ở bên anh, anh chắc chắn sẽ cho em là người hạnh phúc nhất thế giới. Đừng rời xa anh nhé! Anh yêu em.

Trước sự che chắn của tấm màn màu trắng, đôi mắt cô đã ngấn đọng lại những giọt lệ của sự hạnh phúc.

– Ông xã! Em cũng vậy. Em nghĩ, chắc có lẻ trên đời này, chuyện đúng nhất mà em từng làm là yêu anh. Cảm ơn anh đã đến với thế giới của em, luôn quan tâm và lo lắng cho em. Hãy cho em thấy những nụ cười hạnh phúc của anh sau này. Em yêu anh!

Lời nói vừa dứt, hắn đã vén tấm màn lên hôn môi cô. Nụ hôn không bào chứa sự dục vọng mà là niềm hạnh phúc. Cuối cùng người con gái hắn yêu cũng là của hắn.

Ở một góc khuất trong khán phòng, Triết Lãng tay cầm miếng ngọc bội đó siết chặt. Khuôn mặt đẹp đẽ không tì vết ấy đã xuất hiện vài tia đen tối. Cậu bé nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, nhếch môi cười nguy hiểm:

– Quan Lộ Khiết! Đừng để tôi gặp được em. Không sẽ rất thảm đó!

_____

Sau lễ cưới đó 1 tháng, Cung Hoàng Thanh Tuyết lại mang thai. Trải qua chín tháng mười ngày bị hành hạ, cuối cùng nó cũng chịu lọt lòng. Lần này lại là môtk đứa bé trai. Nhưng có vẻ sẽ bớt u tối hơn thằng anh trai của nó. Hắn quyết định đặt cho đứa bé này một cái tên vô cùng " dễ mến ":

Dương Lãnh Tư Thâm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang