Sáng ngày thứ 2....
5000 quan khách phải thức dậy lúc 8 giờ rưỡi để kịp cho chuyến đi chụp ảnh kỉ niệm.
Đây là một hoạt động buổi sáng mà mẹ cô đích thân chọn. Bà ấy muốn lưu lại kỉ niệm của tất cả những người tham dự hôn lễ của đứa con gái mình nên mới đề ra sự sáng tạo này. Thường thì khi tới buổi lễ chính thức mới được chụp ảnh, nhưng vì số hành khách quá đông nên đành phải thực hiện trước một ngày!
Thời gian chụp ảnh là từ 8 giờ 45 phút cho đến 9 giờ 30 phút. Sau khi hoàn tất những tấm ảnh kỉ niệm, mọi người sẽ được nhân viên dẫn tới một nhà hàng ăn sáng. Thực đơn của nơi đây nhìn chung cũng tạm ổn, ăn rất ngon giá cả thì khỏi bàn tới. Tuy đối với hắn, số tiền chi trả cho 5000 khách dùng bữa sáng là chuyện nhỏ nhưng đối với người khác, nó là chuyện lớn rồi đấy!
Kết thúc bữa ăn sáng lúc 10 giờ, những người có chức vụ trong bộ máy chính trị quốc gia đều phải về thay cho mình bộ đồ lịch sự, sang trọng mà không quá lố lăng. Bởi vì lúc 11 giờ, tổng thống Mỹ – Cung Hoàng Doãn Trạch sẽ từ thủ đô D.C Washington bay qua Las Vegas để dự hôn lễ của cháu gái cưng. Sở dĩ ông không tới vào tối hôm qua là vì bận đưa ra những chính sách khôi phục nền kinh tế đang bị suy giảm mấy năm nay!
Những lãnh đạo ra chào đón ông vì sự kính trọng và phép lịch sự vốn có. Đối với một quốc gia đang có thế lực mạnh như Mỹ, việc các nước khác hay dang tay lấy lòng là việc bình thường!
11 giờ tại sân bay tư nhân của Dương Lãnh...
Chiếc máy bay mang hãng Airbus hạ cánh. Các vệ sĩ và lính đặc chủng Mỹ túa từ trên máy bay ra để bảo vệ vị Thổng thống ấy. Cung Hoàng Doãn Trạch theo bậc thềm của máy bay chậm rãi đi xuống dưới. Chân ông vừa đặt xuống đất, các nhà lãnh đạo liền cúi đầu chào một cái. Ông chỉ cười cho qua rồi trực tiếp lên chiếc xe cháu gái đã chuẩn bị trước, đến Tuyết Dạ!
....
– Ôi chú thân mến! Cháu nhớ chú mất!
Thấy Doãn Trạch cô liền lao ra như tên lửa ôm chầm lấy ông. Vị tổng thống cũng ôm chặt cô bé lại, nét mặt ôn nhu giọng nói yêu chiều:
– Được rồi cháu gái bé bỏng của chú. Sắp lấy chồng rồi vẫn trẻ con như thế này ư?
Cô chột dạ buông ông ra. Doãn Trạch cười cười sau đó khoác vai cô đi thẳng vào biệt thự.
Phòng khách đã sớm có người ngồi đó. Hai bên gia đình có vẻ bận rộn với mớ trang sức đang chất chồng chất đống lên cái bàn thủy tinh trong suốt. Ba Hạo ngước không thèm ngước nhìn ông lấy một cái, chỉ nhàn nhạt hỏi ý kiến:
– Thành, lại đây! Chú xem coi cái nào đẹp?
Doãn Thành lập tức đi lại ngắm nghía. Sau một hồi, ông chỉ tay vào một chiếc nhẫn có đính viên kim cương tự nhiên màu đỏ, nói:
– Anh 2, em thấy cái đó ổn đấy.
Ba Hạo theo ý kiến của em mình mà cầm lên coi. Đúng là đẹp thật!
– Lão Hàn, ông thấy thế nào?
– Tôi thấy màu trắng sẽ ổn hơn.__Ba Hàn đáp.
Màu trắng tức là đang ám chỉ đến viên kim cương. Nó trong suốt, đơn thuần nhưng đẹp đẽ. Nói là đơn thuần nhưng giá cả không rẻ chút nào!
Ba Hạo lại cầm chiếc nhẫn có đính viên kim cương màu trắng lên. Ông đảo qua đải lại hai chiếc nhẫn ngắm nghía, sau đó quyết định hỏi ý kiến sấp nhỏ:
– Này nhóc! Đừng ở đó mà tình với tứ. Con xem chiếc nào đẹp?
Hắn bị réo liền xụ mặt buông cô ra. Hai tay thong thả vòng lên eo, ôm cô vào trong lòng ( ngồi ). Hoàng Dạ là ông trùm buôn kim cương, chắc chắn sẽ biết như thế nào mới là loại vừa mắc vừa đẹp.
— Bố cứ lấy cái màu trắng ấy.
Theo ý kiến đông, chiếc nhẫn có viên màu trắng được chọn. Giá thành là 130, 4 triệu USD. Quá rẻ đúng không?
Cả nhà cùng nhau lựa qua lựa lại thêm vài món đồ nữa thì trời đã sang chiều.
Buổi chiều sẽ không có hoạt động nào dành cho các vị khách. Họ có thể tham quan đó đây ở thành phố S, mọi chi phí sinh hoạt sẽ do chủ tiệc chi trả.
8 giờ tối....
Tuyết Dạ hiện tại như một cái cung điện, người ra vào tấp nập. Ở đây đang tổ chức buổi khiêu vũ dành cho những người khách có đôi có cặp. Mở màn chính là cô và hắn.
Hai tay cô ôm cổ hắn, hai tay hắn ôm eo cô tạo ra những bước nhảy nhẹ nhàng. Chẳng biết họ đang khiêu vũ hay đang rắc cẩu lương nữa?
" Xem kìa! Mù mắt tôi rồi. "
" Hahahha...đúng là hạnh phúc. "
" Một người như Vương cũng có một mặt như thế này sao? " __ Người trong liên minh Quốc Chủ cảm thán.
Những lời nói ngưỡng mộ vang ong ong bên tai họ, nhưng dừng như thế giới đó chỉ có cô và hắn. Không nghe! Không biết và cũng Không quan tâm! Trong đôi mắt đẹp đẽ ấy chỉ chứa đựng đối phương!
Hắn cười dịu dàng nhìn cô, vòng ôm càng xiết chặt:
— Đêm nay em rất đẹp, bà xã!
Đương nhiên cô có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói đó. Rõ ràng là được voi đòi tiên mà!
— Anh đừng có nịnh hót. Ngày mai còn làm lễ, đêm nay...đừng hòng!
Mặt ai kia liền trầm xuống. Thành thật mà nói cô đúng là tiểu yêu tinh đó! Cướp cả linh hồn lẫn lí trí của hắn đi rồi. Một người bị cấm dục lâu năm như hắn lại có ngày ham muốn như vậy. Cứ mỗi lần ở gần cô, thân thể của hắn lại không tự chủ được mà muốn cô ấy liền!
Chẳng thèm đoái hoài đến những ánh mắt dòm ngó xung quanh, hắn cúi đầu thấp xuống ngấu nghiến đôi môi cô. Nụ hôn mang theo sự ham muốn và tính chiếm hữu.
Cô cũng không phản kháng mà vui vẻ đáp lại. Cố tình hé mở hàm răng trắng để hắn dễ luồn lưỡi vào. Chiếc lưỡi thành công đưa vào, cùng lưỡi cô tạo nên tiếng chụt chụt. Do tiếng nhạc khá lớn nên mọi người không nghe được.
Tuy nhiên, hai chiếc lưỡi đó cũng đã làm cho họ đỏ mặt .
" Ôi trời, đây sẽ là buổi hôn lễ tôi nhớ nhất! "
Bên một chiếc bàn khá lớn, ba người bạn thân của hắn cười tủm tỉm khen ngợi:
– Haha, Dạ nó cũng có mặt này sao?__ Lâm Triệt.
– Lão đại trúng tà rồi!__ Vũ Phong.
— Không thể phản kháng vì câu nói quá đúng!
" Hahahaahaa "
Kết thúc nụ hôn nóng bỏng kèm theo sợi chỉ bạc. Vết son nhèo nhạt cũng đã in dấu trên môi hắn. Hai người cười nhìn nhau cười nhẹ sau đó làm mấy động tác kết thúc màn trình diễn.
" Dân chúng " vỗ tay rần rộ. Tiếp sau màn trình diễn đó là một phong cảnh tuyệt đẹp. Những cặp tình nhân, vợ chồng nắm tay nhau cùng trải qua một vũ điệu nóng bỏng.
Kết thúc ngày thứ 2!