• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– T…thay….thay cái gì chứ? Ăn nói hàm hồ.

Mặt Yshutashi tái mét khi nghe câu nói của Hideyoshi.

Ít nhiều gì ông ta làm vị trí này cũng đã lâu rồi, chỉ đơn giản một câu nói mà đòi thay đổi triều đại sao?

Ông ta là Thiên hoàng của Nhật Bản, là Đế vương của một đất nước. Không được gọi là lớn nhất thế giới nhưng dầu gì cũng có tầm ảnh hưởng trên quốc tế. Chỉ với một Phó tướng chỉ huy quân đội nhỏ nhoi mà muốn lên mặt với ông ta? Hừ…đâu có dễ.

Hideyoshi tỏ ra khinh thường với câu nói của ông ta.

– Hàm hồ? Thưa ngài Thiên hoàng kính mến! Nếu cho dân chúng có quyền lựa chọn, họ chắc chắn sẽ chọn giống tôi. Đơn giản vì Nhật Bản muốn thay đổi triều đại một cách yên bình, không có chiến tranh. Chứ không muốn nhuốm máu, trở thành tàn cuộc giống Tiên đế Tensi!

Hàng loạt ánh mắt đồng tình hiện lên sau câu nói đó. Nhật Bản mới bình định chưa được 15 năm lại sắp có họa ập đến. Há chẳng phải là quá xui xẻo sao?

Tuy nói rằng chuyện này có thể thương lượng một cách đàng hoàng, không dùng tới binh gươm, thuốc súng. Nhưng dã tâm của vị Đế quân này quá lớn.

Muốn thâu tóm giới hắc đạo Mỹ. Còn dùng thủ đoạn hòng muốn đoạt được lô hàng của Dương Lãnh Đế Quốc. Cho người qua Nga mở cuộc liên minh quốc tế, muốn Nga giúp mình một tay trong việc thâu tóm quyền lực. Bây giờ bị phát hiện lại qua Đức cầu cứu gia tộc Thomas. Đông chinh tây chiến gây biết bao nhiêu hiềm khích với các thế lực lớn. Hỏi xem có phế được không?

– Tensi sao? Hắn không xứng đáng nhắc đến trước mặt ta. Hắn còn thấp kém hơn cả một vị tướng lĩnh của Nhật Bản đại đế.

Yshutashi nổi cáu hét lớn trước mặt các nhà lãnh đạo cấp cao của Nhật Bản.

Ông ta là ai? Tensi là ai? Hai người này có thể đem ra so sánh được sao? Thật là một lũ không biết chuyện.

Lúc này ngoài cửa phòng hội nghị, bóng dáng cao ráo của một người đàn ông đi vào. Khuôn mặt cương nghị, nhăn nhó. Đôi mài đang chau lại, nhìn có vẻ hơi lạnh lùng. Đang mặt quân phục…chắc có lẻ là cấp cao đấy.

Từng bước đi uy lực, con mắt chỉ nhìn thẳng vào người đang ngồi ở vị trí cao nhất. Vẻ mặt nhất thời hiện lên tia khinh thường nhưng rồi vụt mất.

Sự chú ý của căn phòng đột nhiên chuyển vào người đàn ông này, ai nhìn cũng cúi đầu tỏ thái độ kính nể.

Người đàn ông chỉ gật nhẹ một cái rồi nhìn Yshutashi nói:

– Thiên hoàng! Nhật Bản mười mấy năm về trước chiến tranh liên miên, gây biết bao nhiêu tổn thất lên đất nước xinh đẹp này. Chẳng phải là do sự ngu ngốc của Tiên đế sao? Bây giờ đất nước đã đổi triều thay đại, tại sao ngài vẫn muốn lún chân vào bước đường cũ, khiến cho nước mất nhà tan?

– Ta…

Yshutashi chẳng biết nói gì trước lời này cả. Nhất thời câm nín.

Người đàn ông đó nói rất đúng! Đất nước này hiện tại cũng đã yên bình được mười mấy năm. Trong mười mấy năm qua, các nhà lãnh đạo cùng nhân dân không ngừng gây dựng, tích lũy, giúp cho nước nhà nhanh chóng khôi phục về trạng thái cũ.

Nhà nát thì sửa. Rộng vườn thì khai hoang, canh tác lại. Thị trường thì cho ra nhiều sản phẩm mới mẻ hơn. Cửa khẩu buôn bán, giao tiếp với các nước bên ngoài được chỉnh đốn một chút, rồi tiếp tục hoạt động. Nói chung đời sống bây giờ của nhân dân Nhật Bản đang rất tốt.

Năm xưa cũng chính vì lòng tham của Jaakuna Tensi mà lỡ tay làm điều ngu ngốc trên nước Nga lớn mạnh.

Nga hoàng Alexander Paulla chết đất nước Nga cũng không sung sướng là bao, nhưng ít nhiều họ cũng sung sướng hơn Nhật Bản.

Kéo theo cái chết của Tensi là hàng loạt vụ chết chóc khác. Những người chịu thiệt thòi nhất chỉ có người dân.

Sau khi Alexander Havard lên kế vị, nước Nga vui như mở hội. Havard cho điều động hơn 100 máy bay chiến đấu theo hướng Nhật Bản mà tiến công. Đương nhiên trước khi qua đó, Tensi đã chết được 2 tiếng rồi.

Lúc 100 chiếc vũ khí chiến đấu của nước Nga vừa qua thì ” xứ sở mặt trời mọc ” như chìm vào biển máu. Ruộng vườn bị bom thiêu rụi, dân chúng cũng chết trong mưa bom lũ đạn. Hơn 10 vị lãnh đọa cấp cao trong bộ máy chính trị Nhật cũng bị sát hại.

Sau ngày hôm đó thì kinh tế tột dốc, dân chúng lầm than, ruộng vườn tiêu tan, nhà cửa rách nát. Mãi đến khi Okinawa Yshutashi lên kế nhiệm thì mới từ từ khắ phục.

Chỉ bấy nhiêu đây lý do cũng đủ để người dân khiếp sợ. Họ không muốn phải trải qua thảm cảnh một lần nào nữa. Họ không muốn chứng kiến người nhà của mình chết trong sự ngu ngốc của triều đại Okinawa.

Chính vị Thiên hoàng này cho họ hy vọng. Chẳng lez cũng chính ông ta muốn dập tắt nó sao?

Yshutashi đôi mắt đượm buồn, đỏ hoe như sắp khóc. Ông ta dùng ánh mắt u sầu của mình hỏi người đàn ông trước mắt:

– Đại tướng Yamamoto, ta phải làm sao đây? Ta…ta cũng không muốn chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa. Ta cũng không còn cách nào khác.

Yamamoto nhìn ông ta không khỏi thán phục. Tuy người đàn ông này tham lam, ích kỷ, tâm địa không mấy hiền lành nhưng ông ấy có lòng thương dân như con.

Yamamoto chính vì không muốn thấy những ngưòi vô tội phải bị liên lụy nên quyết định không sang Đức với Thanh Tuyết, mà đến đây ra kế với Yshutashi.

Ông ta cũng không liên quan đến cái chết của ba anh, nên ông ta không có tội.Toàn bộ người dân ở đây cũng không có tội.

Yamamoto nở một nụ cười khích lệ:

– Thật ra là có! Rất nhiều là đằng khác, chỉ tại ngài không nghỉ ra thôi. Lòng tham đã chiếm lĩnh lí trí của ngài. Đất nước chúng ta hiện giờ không phải rất tốt sao? Hà cớ gì phải gây sự, bành trướng thế lực làm gì?

Phó tướng cũng thêm vào, giọng nói bớt đi sự tức giận của lúc nãy:

– Đại tướng nói chí phải. Tuy không tốt như những nước lớn mạnh khác, nhưng cũng hơn rất nhiều các nước bé nhỏ. Chỉ vì một sự việc nhỏ nhoi có đáng để ngài bận tâm.

Phải rồi! Chẳng phải cớ sự quá nhỏ hay sao? Ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện là giải quyết được vấn đề. Đâu nhất thiết làm lớn thế này.

Đầu của Quý Hồng Quân là cảnh cáo rồi. Người của Dương Lãnh Đế Quốc của không hẹp hòi nhỏ nhen, tính mấy chuyện không đâu vào đâu này. Nên kết thúc là vừa.

– Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào? Hai ngài có cách gì không?___Ông ta hỏi ý kiến của Hideyoshi và Yamamoto

Sự thành khẩn của ông ta làm lay động con người của Yamamoto. Anh ta đành nói ý kiến của mình:

– Trước hết, ngài cứ hủy cuộc hợp tác với Thomas. Sau đó thì qua nhận tội với gia chủ của Dương Lãnh Đế Quốc. Nếu không được thì nhờ sự giúp đỡ của Cung Hoàng Thiên Tế. Phải thành tâm!

Mọi người trong phòng hội nghị ai cũng tán thành với ý kiến này. Chí ích vẫn có thể làm dịu lại mối quan hệ đôi bên.

– Được. Theo ngài thì cứ làm như vậy. Mọi người ai về vị trí nấy, tan họp!

Tất cả ùa nhau ra về, trong lòng ai cũng giảm bớt lo lắng phần nào.

Trong phòng chỉ còn lại Yshutashi và Yamamoto.

Yshutashi ra lệnh cho tên vị sĩ ở ngoài thông qua bộ đàm:

– Chuẩn bị máy bay sang Đức! 5 tiếng nữa sẽ xuất phát!

______

Hé lu mọi người.

Gần đây không phải mình lười ra chap, mà bận coi đá banh, quên mọe giờ giấc.

UEFA EURO kết thúc, mình sẽ ra chap đều đặn hơn.

Thank you!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK