– Hahahahah….
Yamamoto bỗng dưng cười lớn. Đứng phắt dậy đến trước mặt cô. Ôm cô vào lòng, sau đó nhỏ giọng dịu dàng nói:
– Anh xin lỗi. Tại ba em không cho anh nói. Anh chỉ làm theo lệnh thôi. Thưa đại tiểu thư của tôi ơi.!!
Cô cũng vờ hờn dỗi không thèm quan tâm Yamamoto nữa. Quay đầu sang một bên, nhắm tịt mắt, khoanh tay lại, nói với điệu bộ hờn giận:
– Em tưởng anh đi luôn rồi chứ. Về đây làm gì hả? Biết vậy nãy giết anh luôn cho rồi. Hứ…
Anh cũng thật hết cách với cô gái nhỏ này. Chỉ mỉm cười rồi lắc đầu, đi lại ôm sau lưng cô, cằm của anh gác lên vai cô:
– Tiểu thư của tôi ơi. Em thật sự muốn ra tay với anh sao?
– Hừ…anh diễn cũng giỏi quá chứ …JAY.
Anh cười lớn. Xoay lưng cô lại đối mặt với mình. Dùng biện pháp năn nỉ ỷ oi. Nếu cô mà giận thật….chắc không biết hậu quả ra sau nữa. Ực….
– Aizzaa, công chúa của tôi ơi. Em phải hiểu cho anh. Anh đâu thể bỏ mặt em chứ? Đúng không?
Hôm nay thật sự Yamamoto đã rất gấp gáp đó. Anh nghe tin cô cũng tới dự buổi tiệc này thì hủy toàn bộ lịch trình bên Nga của mình luôn. Phóng cái vèo từ Nhật Bản qua Mỹ. Havard nhận được tin em trai mình không qua được chỉ vì một cô gái. Ôi trời, Nga hoàng như anh cũng không thể hiểu được, vì sao thằng em trai này lại quan tâm cô gái nhỏ đó thế chứ?
Cô cảm nhận được sự hối lỗi của anh thì buông tha. Cất khẩu súng vào. Giơ hai tay lên véo má Yamamoto, coi như sự tha thứ.
Màn này vô tình lọt vào mắt của hắn. Ánh mắt bây giờ của hắn nổi rực đốm lửa. Sát khí tỏa ra quanh người, khuôn mặt đen như đít nồi. 2 bàn tay cong thành nắm đấm. Sắc mặt bây giờ như quỷ Satan lên đòi mạng.
” Được lắm. Dám làm tôi phát điên thế này. Hôm nay em chết chắc rồi. “
3 phút sau khi hàn huyên xong thì ai về vẻ mặt ấy. Cô tiếp tục ra lệnh cho những người còn lại:
– Hạ Duệ, cậu dọn dẹp đám tàn cuộc này….Xử lý phần còn lại đi. Đầu gửi về cho Yshutashi.
– Tinh Nhi. Cô đi ngắt thiết bị kích hoạt bom trong khách sạn. Điều động thêm người qua Nhật Bản phụ anh ấy.
Cô quay qua Yamamoto. Ôm một cái khích lệ. Vừa ôm vừa vỗ nhẹ trên lưng. Anh cũng đáp trả nhiệt tình. Cô buông anh ra, dùng giọng dịu nhẹ dỗ ngọt:
– Jay à. Anh nên trở về Nhật Bản. Vài hôm nữa thì em sang đón anh qua Đức. Địa bàn bên đó đang hỗn loạn, cần có mặt của em và anh. Bây giờ thì về đi. Nhớ giải thích cho anh Havard.
Hiện tại, trên khuôn mặt điển trai không còn nét lạnh lùng khi đối diện với người khác. Chỉ còn lại sự thương yêu dành cho cô em gái nhỏ này. Anh chu mỏ, ra vẻ ấm ức:
– Em đuổi anh mau vậy à. Thật không có lương tâm!.
– Được rồi. Là em không có lương tâm. Việc còn lại ở Nhật, giao cho anh. Cẩn thân!
– Ừm.
Yamamoto ừm nhẹ một cái rồi cũng đi trong sự lưu luyến.
Anh yêu cô nhiều năm như vậy. Cô chỉ xem anh là một người anh trai, không hơn không kém. Nếu như nói ra tình cảm của mình, e là tình cảm của anh em không còn nữa.
Cô từ trước tới giờ không quan tâm vào tình cảm nam nữ. Cô chỉ vùi đầu vào công việc và huấn luyện. Ai khuyên ngăn cũng không được..Anh biết nó sẽ ảnh hưởng tới cô, nên thứ tình cảm này anh chỉ đành vùi sâu trong lòng. Vùi thật sâu vào để cô không phát hiện.
Vậy mà khi nãy cô lại ra tay bênh vực tên Dương Lãnh đó. Còn diễn một show tình cảm trước mặt anh. Trái tim anh lúc đó đau lên từng đợt…nhói…thật sự rất nhói.
Trở lại với hắn. 2 người họ liên tục gieo rắc một màn tình cảm trước mặt hắn, làm hắn nổi điên lên. Sự nóng giận trong người bây giờ chỉ có cô mới có thể dập tắt.
Từng bước chân mạnh mẽ đi về phía cô. Kéo cô lại gần rồi vác lên vai trước sự ngỡ ngàng của đám Hắc Tử.
Cô đang nhìn theo bóng lưng dần khuất xa của Yamamoto thì đột nhiên bị nhấc bổng, ai không hoảng hốt chứ. Cô dùng tay đập liên tục vào lưng hắn rồi la lên:
– Anh có bị điên không? Thả tôi xuống. Đồ thần kinh này.
Một tràng chửi rủa văng thẳng vào mặt hắn. Đám thuộc hạ thì há hốc mồm. ” Ôi trời, tiểu thư của Cung Hoàng Gia cũng có lá gan to phết chứ… “
Hắn lại chẳng thèm đoái hoài tới lời mắng miết của cô. Trực tiếp đi về phía thang máy. Vừa đi vừa ra lệnh:
– Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được vào phòng 1835. Ai trái lệnh thì giết đi, không cần hỏi.
XONG. Hắn vác cô đi về phía thang máy, vào, ấn lên tầng cao nhất. * Ting *
Cô nãy giờ cũng không phản kháng nữa. Cô biết hắn đang tức giận. Nhưng vì chuyện gì chứ?
* Rầm *
Cánh cửa phòng bị hắn đá thật mạnh. Suýt nữa thì về đất mẹ. Hắn vác cô vào phòng…rồi * Rầm *, cánh cửa đóng lại.
Thẩy cô xuống giường. Nhanh chóng đè lên người cô, khiến cô muốn thoát cũng không thoát được.
Với sắc mặt giận, hắn dùng đôi mắt rực lửa nhìn cô. Cô cũng không hề ngần ngại, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn ngược lại hắn.
Cánh tay hắn bất giác luồn qua eo cô, dùng lực siết chặt. Gằn giọng, nói:
– Có phải em đang khiêu khích tôi không? Nói. Tên đó là ai?
Cô nhìn thầy thái độ này của hắn, trong lòng lại tự nhiên dâng lên một sự vui vẻ. Chính cô cũng chẳng biết vì sao. Đột nhiên nhớ lại…hắn làm vậy có ý gì chứ.
– Anh làm vậy là có ý gì đây, Dương Lãnh thiếu gia?
Không kiềm chế được nữa rồi, sự mê hoặc của cô đối với hắn quá lớn. Cúi người xuống, gậm nhấm chiếc môi quyến rũ của cô, mạnh bạo mút mát.
Cô khá bất ngờ với hành động này của hắn. Đây là cưỡng hôn sao? Đáng ghét.
Cô dùng tay đẩy mạnh hắn ra, ý có muốn kháng cự. Nhưng nói sao cô vẫn là con gái, làm sao sức lực cod thể bằng hắn chứ.
Nhận thấy sự phản kháng kịch liệt của cô, sự chiếm hữu càng ngày càng lớn. Hắn manhn bạo hôn lên chiếc môi mềm, lưỡi cũng luồn vào trong miệng nhưng bị răng cô ngăn cản. Hắn tức giận cắn mạnh vào môi cô khiến nó rỉ máu. Cô cũng kêu lên ” A “
Nhân cơ hội, hắn dùng lưỡi của mình tiến sâu vào khoang miệng cô, hút lấy hết mật ngọt có trong đó.
Cô bị hắn hôn đến không biết trời trăng mây gió là gì. Bất giác cũng vòng tay qua cổ đáp lại nụ hôn..Nhận lấy tín hiệu này của cô, hắn cũng không ngại ngần nữa mà càng thêm mãnh liệt dày vò đôi môi đang bị sưng tấy.
Môi và lưỡi dây dưa đến mấy phút thì mới chịu dứt. Hắn không sao, còn cô thì thở hồng hộc. Thật bất công mà!
Tinh thần lúc này của hắn rất chi là tốt nha. Hắn còn muốn…muốn…muốn nhiều hơn nữa, nhưng đó phải là cô tự nguyện dâng cho hắn, chứ không phải ép buộc.
– Em đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi.
– Anh ghen sao?__ Cô yếu giọng nói.
Trẻ con 3 tuổi nhìn vào cũng biết hắn đang ghen. Huống chi là một cô gái 23 tuổi như cô.
– Đúng. Anh đang ghen đấy. Ghen đến phát điên.
Hắn không ngần ngại mà trả lời ngay. Đúng là hắn đang ghen. Hắn yêu cô đến vô tri rồi. Hắn đang muốn giữ cô làm của riêng mình. Sự chiếm hữu trong hắn dâng lên đến đỉnh điểm. Nhìn người con trai khác, ôm ôm ấp ấp cô gái mình yêu. Ai mà không ghen? Trừ khi người đó đã ngoại tình.
Thấy được sự chân thật của hắn. Cô càng tin chắc , người này đã dính lưới tình của cô rồi. Dùng điệu bộ giỡn cợt, giọng nói có chút mụ mị:
– Tôi là gì mà khiến một Ông Trùm Hắc Đạo như anh phải để tâm, rồi ghen như thế này? Thưa ngài Dương Lãnh…