• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Lãnh Hoàng Dạ cáu giận trước sự ” hóng ” chuyện của mọi người.

Nói là bàn hôn lễ cho hắn lại chuyển sang hết chủ đề này đến chủ đề kia, tốn mất thời gian quý báu của hắn đanh cho vợ mình. Quá đáng!

Bốn người bị câu nói ấy làm cho nhớ ra nguyên nhân hôm nay tụ họp. Kế hoạch còn tận hai tháng, thằng con trời đánh này lại hối thúc như vậy. Có mà chuẩn bị đằng trời!

Ba Hàn trừng mắt nhìn hắn, lớn tiếng than thở:

– Biết rồi. Con tự đi mà làm thì sẽ biết khổ thế nào thôi. Gấp gáp như sợ ai giành vợ của nó! Hừ…

Biết bao nhiêu người cần mời, rồi cả chuyện thực đơn phải thật ổn thỏa nữa. Còn nữa, chọn Cung Hoàng hay Dương Lãnh làm nơi tổ chức hôn lễ? Còn việc trang trí, dùng họa tiết bằng vàng hay kim cương. Gara phải xây lớn bao nhiêu đây? Cả một mớ hỗn độn đang chờ bốn ông bà ra tay! Vậy mà thằng con của họ lại tự do tự tại như thế, dẫn dắt vợ mình ngao du hưởng lạc. Đúng là trời đánh!

– Ba ba, bình tĩnh. Con sẽ la anh ấy mà!__ Cô khuyên ngăn ba Hàn, tránh cha con lại sinh ra cãi vả.

Cung Hoàng Thanh Tuyết quay qua hung dữ với hắn, không dịu dàng chút nào mà trách phạt:

– Không tự mình làm thì đừng có kết hôn. Dẹp tất đi!

Khi không khi kha lại bị vợ trách mắng, hắn ta dĩ nhiên sẽ không cam lòng. Hoàng Dạ bày ra bộ mặt mè nheo, cọ cọ cái đầu vào hõm cổ cô, than vãn:

– Bảo bối ~ Chúng ta đi chơi…đi chơi. Để cho họ làm ….

Hai chữ ” tất cả ” chưa kịp nói ra đã bị luồng sát khí đó làm cho nuốt ngược trở lại. Cô tay xách tai hắn kéo lên, bộ dáng như một con sư tử hà đông đang nhìn nhận con mồi:

—Đi chơi sao? Được! Em cho anh đi chơi!

Cô kéo tai hắn xềnh xệch lên phòng, không quên bỏ lại một câu chào tạm biệt cả nhà. Nhìn hắn lúc này khác hẳn bộ dạng hung tợn khi giết người của mấy tháng trước. Nó giống như một thằng chồng làm sai bị vợ cho ăn đấm!

– Ba mẹ ơi cứu con! Cứu con! Help me…

Tiếng kêu cứu của hắn kinh động cả căn biệt thự. Đám người hầu ngưỡng mộ khôn xiết liên tục buông ra lời chúc phúc. Trái ngược với họ, Quỳnh Lệ Chi lại nghiến răng ken két, hai tay cong thành vòng hướng mắt sắc lạnh về phía cô nguyền rủa.

” Cung Hoàng Thanh Tuyết. Đáng lẽ mày không nên trở lại cướp mất anh ấy. Rồi tao sẽ cho mày nếm mùi cay đắng! “

___

– Uiiiiiii….úi….đau đau đau….

– Anh còn biết đau sao?

– Vợ ơi tha cho anh. Anh sẽ tự đi làm mà!

– Không tha thứ gì hết! Tối nay ngủ sopha.

– Vợ…..!

Cứ thế mà tối hôm đó, một người đàn ông ôm mền gối ra sopha phòng khách ngủ một cách ấm ức.

___Trở lại bốn ông bà nào….

Ba Hàn cùng ba Hạo ngồi tính toán phải mời bao nhiêu người mới đủ. Còn hai bà mẹ thì thiết kế thực đơn của buổi tiệc ngày hôm đó. Hai bên gia đình chẳng ai rảnh rỗi!

– Lão Hàn! Ông xem, người của Liên minh Quốc Chủ có nên mời không?__ Ba Hạo nghiêm túc hỏi.

Đều là người trong hắc đạo, Vương lại là một nhân vật lớn, không mời thì không được. Nếu mời rồi mà người ta không đi, há chẳng phải quá mất mặt!

Cung Hoàng Danh Hạo cũng dừng lại động tác đang làm, suy ngẫm một hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận nên mời.

Ba Hàn hỏi vì sao lại mời. Ông chỉ nói:

– Không mời sẽ không đúng lễ nghĩa!

Có thể mất một chút mặt mũi, nhưng không thể đắc tội với người đó được!

Cả nhóm bốn người chăm chú làm đến 2 tiếng sau mới có thể an tâm nghỉ ngơi. Chốt đơn lại, bữa tiệc ít xịu nhỏ hà…

Sương sương có nhiêu đâu. Số tiền chi ra cũng hông có nhiều. 500 triệu USD!

Hôn lễ sẽ tiến hành vào 2 tuần nữa. Về thời gian và địa điểm…khi nào tới tui nói cho!

____

Một tuần sau….

Dương Tế….

Ở đây đang nhốn nháo vì chuyện Chủ tích của bọn họ sắp lên xe hoa, bị người ta rước về dinh. Trái tim của hàng vạn thiếu nữ như tan nát.

Chủ tịch của bọn họ đẹp trai như vậy, lại còn giàu có hơn ai hết, đặc biệt là chung tình. Mới nghĩ thôi cũng muốn hốt ổng luôn rồi!

Khác với vẻ lạnh lùng khó gần khi trước, một tuần nay hắn luôn mang bộ dạng phấn khởi, vui vẻ mà đến công ty. Lại còn hay cười nữa! Hết lần này tới lần khác đốn tim biết bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng ấy!!!!!!

…Hôm nay công ty có cuộc họp không quá lớn. Xem như là thống kê một số chi tiết trong suốt một tuần vất vả của mấy vạn nhân viên! Vì tâm trạng quá vui vẻ, hắn cũng chẳng muốn để ý đến số cái gì liệu cái gì đó, chỉ chú tâm vào nhớ ai kia. Đến khi cuộc họp sắp kết thúc, điện thoại hắn tự dưng reo lên, màn hình hiển thị hai chữ: Hạ Bình!…

Hắn biết chỉ có việc quan trọng thì quản gia mới gọi cho mình, Dương Lãnh Hoàng Dạ nhanh tay bắt máy.

Đối phương vừa kết nối, đầu dây bên kia đã gấp gáp báo cáo. Giọng nói có hơi run rẩy:

– Thiếu gia…thiếu phu nhân….thiếu phu nhân bị trúng độc được đưa vào bệnh viện rồi!

– Chết tiệt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK