8 giờ tối, Nhà hàng Mario……
Mario là một nhà hàng Hoàng gia ở Moskva. Nơi đây chỉ tiếp những người trong Hoàng tộc hoặc là những vị khách quý của Nga hoàng, Thân vương….
Một bữa ăn ở đây số tiền chi ra cũng không ít. Nhưng rất đáng.
Tuy không bằng nhà hàng Night Lotter ở Las Vegas, nhưng tính ra mùi vị cũng không tệ.
Khách vẫn ra vào đều đặn, nhân viên vẫn chuyên tâm phục vụ. Hình như họ không biết hôm nay nhà hàng của mình phải đón tiếp khách quý.
8 giờ 15 phút….
Hai chiếc BWM màu đen cùng nhau dừng trước cửa nhà hàng. Tiếp theo đó là hàng chục chiếc xe oto khác nối đuôi, bao vây Mario.
Hơn 30 vệ sĩ bước xuống xe trước, khỏi cần chờ đợi lệnh mà tự mình tỏa ra bao vây toàn bộ các cửa ra vào của nhà hàng.
Những người bên trong không ai bảo ai mà cùng nhau đưa con mắt tò mò của mình ra xem xét. Ừm…hưm…nói thẳng ra nhìn vào bên trong toàn những người không nên đụng ở nước Nga này.
Bên ngoài, chủ nhân của hai con BWM đã chịu chui ra. Hai người đàn ông mắt đối mắt, khuôn mặt lạnh tanh tỏa ra sát khí. Chưa kịp lên tiếng chào hỏi nhau câu nào thì hai bà đã chạy lại ôm hôn nhau tới tấp:
– Ôi Tuệ Tuệ, thật nhớ cậu chết mất ~ * Moazzzz *
— Hy Hy của mình, cậu qua đây bao giờ lại không thông báo gì cho mình gì hết. * Moazz Moazzz *
– Yêu cậu chết mất!
– Tuệ Tuệ, chúng ta vào trong nói tiếp. Đi!
Rồi hai bà dắt nhau vào trong để lại hai ông đàn ông ngơ ngác. Mặt ông nào ông nấy tối sầm, không nói tiếng nào với nhau liền gấp gáp bước vào trong.
Nhân viên nhìn sơ qua cũng biết bốn người này là nhân vật không tầm thường nên cũng niềm nở đón tiếp.
– Xin hỏi bốn vị ngồi ở đâu.
Hai quý bà của chúng ta vốn chẳng hề quan tâm tới lời nói của cô nhân viên, vẫn cứ vui vẻ hỏi thăm nhau như hai đứa trẻ. Mấy ông đàn ông cũng lắc đầu ngao ngán. Dương Lãnh Mặc Hàn lạnh lùng nói:
– Phòng khuất một chút.
– Vâng. Mời các vị theo tôi.__ Cô nhân viên cung kính mời họ.
Bốn người đi theo vào một căn phòng ăn khá khuất.
Cô nhân viên bây giờ mới hỏi vấn đề chính:
– Xin hỏi, bốn vị có chức vị gì trong Hoàng gia Nga?
Cung Hoàng Danh Hạo không trực tiếp trả lời mà nhìn qua Dương Lãnh Mặc Hàn. Hai người nhìn nhau gật đầu. Sau đó thì Cung Hoàng Danh Hạo mới móc trong túi áo vest ra một tấm danh thiếp đưa cho cô nhân viên.
Cô nhân viên nhìn xong hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn lấy lại vẻ bình tĩnh, không nhanh không chậm cúi đầu chào hỏi:
– Cung Hoàng tiên sinh, còn các vị đây là..?
Cô nhân viên nhìn vào ba người còn lại thắc mắc.
Cung Hoàng Danh Hạo liền lạnh giọng đáp:
– Phu nhân của tôi, Dương Lãnh Mặc Hàn và phu nhân của ông ấy.
Nhân viên một lần nữa cúi đầu:
– Dương Lãnh tiên sinh, hai vị phu nhân. Các ngài đây là khách hay là bạn của vị Thân vương nào trong Hoàng gia Nga?
Phiến Gia Tuệ không để hai người họ trả lời nữa, mà giành quyền lên tiếng:
– Là bạn của Nga hoàng Alexander Havard!
– Vâng, chúng tôi đã xác nhận thân phận xong. Xin hỏi các vị dùng gì?__ Giọng điệu của cô nhân viên nhẹ lại càng nhẹ.
Toàn là ông trời của nhà hàng này không. Nếu không chịu đón tiếp nhiệt tình, chắc cô ta không cần phải tồn tại trên đất nước Nga này nữa.
Nhắc tới đồ ăn, bốn con mắt của hai vị phu nhân chúng ta sáng rực. Không thèm để ý tới giá tiền mà trực tiếp kêu nguyên một bàn ăn thịnh soạn. Tới vào ăn rồi mà hai bà vẫn có thể giao tiếp được:
– Nè Hy Hy, cậu nói xem, chúng ta đã gần ngũ tuần rồi, tại sao không chịu hối thúc đám nhỏ?
– Tại sao lại hỏi mình? Cậu phải hỏi con gái của cậu đó, con trai mình tương tư nó lâu như vậy mà nó không hề nhận ra. Mình biết làm sao chứ?
– Ấy ấy, cậu không được nói xấu con gái mình. Dẫu sao nó cũng chả biết con trai cậu là ai? Không thể trách nó.
– Mình cớ gì lại trách con dâu chứ? Cậu nói xem, chúng nó lạnh lẽo y rang nhau. Giống thằng cha nó không? Hèn gì lại như thế, chả trách.___ Trần Kim Hy lắc đầu, chậc lưỡi, lời nói trách cứ hai người đàn ông.
Hai ông nhà đang điềm tĩnh dùng bữa cũng bị dính đạn. Chính họ cũng phải lắc đầu mà không thể cãi lại.
Nói đúng quá rồi còn gì, cãi vả làm chi cho mệt. Ở nhà với vợ thì mặt mài vui vẻ, hớn hở, tươi cười như đứa con nít. Ra ngoài rồi thì khuôn mặt chỉ có một cảm xúc. Cái bản mặt lạnh tanh, hỏi sao con cái không giống họ.
Phiến Gia Tuệ cũng gật đầu tán thành với câu nói của Trần Kim Hy.
– Đúng. Cậu nói không sao chút nào. Kể cả người mẹ như mình cũng bị vạ lây.
– Ừm. Mình cũng vậy. Con với cái, chán hết muốn nói.
Cuộc thảo luận của hai bà cuối cùng cũng kết thúc. Chả là hai bà hôm nay hẹn nhau ra chỉ để bàn về hôn sự của hai đứa nhỏ. Vốn dĩ không có hôn ước nào đâu, nhưng đây là lời khẩn cầu của Dương Lãnh Hoàng Dạ lúc nhóc 4 tuổi.
Hai nhà Dương Lãnh và Cung Hoàng là duy trì mối quan hệ lâu đời. Dương Lãnh Mặc Hàn và Cung Hoàng Danh Hạo cũng là bạn bè lâu năm, chơi cùng nhau từ nhỏ. Cho nên với mối thân thích này thì đối với việc thế hệ sau của họ có hôn ước là chuyện bình thường. Chỉ có điều….
Cung Hoàng Danh Hạo không chịu mối hôn sự này. Con gái bảo bối của ông mới sinh chưa được bao lâu, nói gả là gả sao?
Vì chuyện này mà Dương Lãnh Hoàng Dạ mới 5 tuổi đầu đã cãi nhau với Cung Hoàng Danh Hạo. Rồi 10 quyết định cùng ba mẹ sang Mỹ định cư.
6 năm ở bên cạnh đứa em gái nhỏ này, làm cho tình cảm của anh dành cho nó càng tăng thêm chứ không hề giảm. Sợ không chịu nổi mà cướp luôn con người ta, nên mới đi sang Mỹ đó à.
Đây cũng chính là lý do mà CEO của Dương Tế không bao giờ gần nữ sắc. Bởi vì hắn cảm thấy thật ghê tởm với những loại con gái đó. Không bao giờ sánh nổi với bảo bối của hắn.
Trở lại bàn ăn…
Dương Lãnh Mặc Hàn vừa ngồi cắt miếng bít tết vừa hỏi Cung Hoàng Danh Hạo:
– Danh Hạo! Có phải ông qua đây chỉ vì du lịch? Hay là…có mục đích khác.
Cung Hoàng Danh Hạo lúc đầu có hơi bất ngờ về câu hỏi, nhưng sau đó….Dương Lãnh Mặc Hàn nhìn thấy ông nhếch môi. Tiếp theo là một giọng nói chứa đầy rẫy sự nguy hiểm vang lên:
– Không! Tôi qua đây để ” giúp người “.
_____
hello mọi người.
Hôm qua, hôm kia, và hôm kia nữa không phải là mình cố ý không ra chap, tại nó bị lỗi á. Mong mn thông cảm.
có 3 chap trùng với nhau cũng do lỗi, mn đọc 1 chap được rồi….
Đây là sự sơ sót của mình, chân thành xin lỗi mọi người…
Hôm nay ít nhất gì mình cũng ra 2 – 3 chap
Cảm ơn trong thời gian qua đã ủng hộ.