• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ly rượu trên tay bị hắn hất thẳng vào mặt Thomas. Hôm nay đối với ông ta quả là một ngày tồi tệ. Danh dự nhân phẩm đều bị một tên ” miệng còn hôi sữa ” giẫm đạp một cách thậm tệ. Sự sỉ nhục này trước giờ Thomas chưa từng bị nhận lấy! Vậy mà….

– Cứ ở đó mà tận hưởng những giây phút ” vui vẻ ” của mày đi! Tao sẽ kêu anh em giúp mày ” chăm sóc ” con đàn bà đó!

— Thằng chó! Tao…sẽ ….. sẽ không tha cho mày!!!

Khi ông ta cứ liên tục mở miệng chửi rủa thì hắn đã cầm di ảnh của cô rời khỏi đó lâu rồi.

____

Con xe Mercedes-Maybach Exelero lau như điên trên con đường không bóng người, rồi dừng lại trước biệt thự Tuyết Dạ. Những vệ sĩ nhìn thấy hắn bước xuống xe liền cúi đầu nói:

– Thiếu gia! Giờ này đã….

Hắn liền giơ tay chặn những lời nói sắp phát ra từ miệng tên vệ sĩ đó. Tinh thần đã sớm mệt mỏi không có sức sống, nhỏ giọng:

– Tôi tới thăm cô ấy! Đã đổi ca chưa?

– Thiếu gia, còn hơn 30 phút nữa mới đổi.

– Ừm. Nếu cảm thấy không đủ thì gọi thêm anh em vào, các chú đi nghĩ ngơi đi!__ Hắn vỗ vai tên vệ sĩ đó, quan tâm.

Tên đó cười cười rồi lắc đầu:

– Không sao. Chúng tôi muốn ở đây bảo vệ cho thiếu phu nhân thêm chút nữa!

– Ừ.

Dương Lãnh Hoàng Dạ đưa chìa khóa xe cho tên vệ sĩ đó rồi đi thằng vào biệt thự. Nhìn đống đổ nát đó lại nhớ tới kỉ niệm buồn. Không chỉ có cô mà còn có người anh em đã đi theo hắn 6 năm …. phải bỏ mạng tại nơi đây!

Nhắc tới A Nhất mới nhớ! Từ hôm cậu ta chết tới hôm nay cũng đã gần 3 ngày, vậy mà hắn lại vô tâm chẳng thèm ngó ngàng đến thăm hỏi. Thật đúng là một người chủ không tốt!

Hắn tự cười lắc đầu chế giễu mình, la lếch cái thân còn vương lại mùi máu của Thomas đi ra sân sau của Tuyết Dạ.

Vừa mới đặt chân lên thảm cỏ, sự mệt mỏi của hắn hoàn toàn tan biến. Một lửa giận cực kì lớn đang bùng phát trong lòng hắn, hai bàn tay cong lại đến nổi đầy gân xanh, gầm lên như con thú dữ:

– Chết tiệt! Người đâu? Người đâu?

Tiếng gầm ấy khá lớn khiến cho đám người canh giữ ở ngoài Tuyết Dạ rùn mình một cái, hoảng hốt chạy vào nơi phát ra tiếng hét.

Điều đầu tiên họ thấy là 10 tên sát thủ nhận mệnh lệnh bảo vệ cỗ quan tài đều đã nằm bất động dưới đất. Đống đất bị đào bới tứ tung. Chiếc nắp quan tài đã bị người khác mở tung ra.

Tên vệ sĩ lúc nãy nhìn xung quanh một cái, con mắt lập tức chuyển sang phía hắn. Sợ hãi đến mức phải quỳ xuống, lời nói cũng trở nên đứt quãng.

– Chuyện này….tôi…tôi…thiếu gia…tôi…

– Con mẹ nó! Chỉ một người đã mất cũng không trông coi được. Một lũ vô dụng!__ Hắn xách cổ áo của tên đó nhấc lên. Đám người xung quanh toát mồ hôi hột, nhắm mắt không dám nhìn vào những gì đang xảy ra.

Do kích động quá nên hắn đã rút khẩu súng trên thắt lưng ra, một tay cầm súng một tay cầm người, đặt ngay ngực trái của tên vệ sĩ, nhẫn tâm bóp cò.

* Pằng *

Máu của tên đó bắn tung tóe lên khuôn mặt điển trai của hắn. Dù vậy, Dương Lãnh Hoàng Dạ vẫn không quan tâm, mạnh tay qua tên đó sang một bên. Ngước lên nhìn đám người còn lại, giận dữ quát lớn:

– Đi tìm cho tôi! Không tìm thấy cái xác của cô ấy, thì mang đầu về đây!

Đám người đó nghe lời này thì vui như mở hôi, ba chân bốn cẳng vọt khỏi chỗ đó.

Hắn như phát điên, tay cầm súng bắn loạn xạ. Sau khi hết đạn, khẩu súng cũng bị hắn quăng qua một xó. Dương Lãnh Hoàng Dạ quỳ xuống, hai tay dính đầy máu ôm đầu, ngước lên trời la lớn:

– Tuyết nhiiiiiii!

Bầu trời đêm hôm đó…không ai hay biết chuyện gì…. cũng không ai quan tâm đến một bi kịch sắp sửa diễn ra và thành phố S sẽ là nạn nhân đầu tiên của chuỗi bi kịch đó….

_____

Tại một nơi nào đó của nước Mỹ….

– Tân chủ thượng, chúng ta phải sang Thụy Sĩ thật sao?__ Ngụy Vũ Hà nhìn cô thắc mắc.

Cô không vội trả lời. Ngón tay trắng trẻo thon dài lướt dọc qua cái bụng bằng phẳng, nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó mỉm cười:

– Ừm. Ta không thể ở đây mạo hiểm với cái chết trong gang tấc. Ta phải bảo vệ con của anh ấy….và cả ta nữa!

Nếu không có A Nhất xả thân che chở, cô đã sớm xuống tâm sự cùng với ông nội của mình rồi. Hỏi cô có áy náy không? Tất nhiên là có!

Thật cảm ơn cậu…A Nhất!

Hạ Duệ nhíu mày hỏi thêm:

– Vậy còn…?

– Ta biết! Anh ấy sẽ ổn thôi. Khi nào bé con 5 tuổi, chúng tôi sẽ hội ngộ!

Lưu Trinh từ khi gặp cô tới giờ vẫn ngồi im lặng. Theo giác quan thứ 6 của cô ấy. Nếu không nhanh chóng bay sang Thụy Sĩ, e là không còn cơ hội đi nữa:

– Tân chủ thượng! Còn 19 phút nữa là chuyển sang 12 giờ đêm, chúng ta không thể chậm trễ nữa!

Bốn người họ lúc này mới sực nhớ tới thời gian khởi hành, đưa mắt nhìn nhau rồi đứng lên rời khỏi vị trí.

Đúng 12 giờ đêm ngày hôm đó, một chiếc máy bay không thông qua sự kiểm soát của hải quan đã bay thẳng đến Thụy Sĩ. Từ đó, không ai thấy sự hiện diện của nó một lần nào nữa!

” Hẹn anh lúc bảo bối chúng ta 5 tuổi… “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK