• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

* Két *

Tiếng xe dừng lại kêu chói chang trước căn biệt thự rộng lớn. Aizzza…cũng không thua gì Dương Lãnh Dạ Trạch đâu nhỉ.

Hắn gấp gáp bước xuống xe, thẩy chìa khóa cho tên vệ sĩ gác cổng gần đó, vòng qua bên kia, mở cửa bế cô lên.

— Á….anh làm cái gì vậy Hoàng Dạ. Thả em xuống, rất nhiều người.

Cô la một tiếng rồi hốt hoảng nói với hắn.

Giương con mắt đục ngầu của mình nhìn vào cô gái đang giãy giụa trong ngực. Cất tiếng nói trầm ấm, hơi khác với giọng nói lạnh lùng thường ngày:

– Họ dám nhìn, anh sẽ móc mắt họ.

Cái tên này đúng thật là chẳng còn miếng mặt mũi nào.

Cô e ngại úp mặt vào lòng ngực hắn, không dám hé lộ ra dù chỉ là một chút.

Nói là sát thủ giỏi cỡ nào đi nữa thì cũng phải biết mắc cỡ chứ. Huống chi….huống chi đây lại là….ôi mất mặt chết cô rồi!!!!

Đúng thật như lời hắn nói a! Một đoàn người hầu và vệ sĩ của căn biệt thự đều bước ra chào đón hắn, nhưng không ai dám ngẩn đầu. Riêng chỉ có một người đàn ông, đoán chừng tuổi cũng đã 60, bước ra cúi chào hắn một câu:

– Thiếu gia, cậu đã về.

Hắn chỉ gật đầu một cái rồi bước nhanh lên phòng.

Người đàn ông lúc nãy là bác Hạ. Ông đã làm quản gia cho nhà Dương Lãnh cũng gần được 40 năm. Hầu từ đời cha đến đời con.

Nếu nói Dương Lãnh Dạ Trạch là nhà chính của Dương Lãnh Mặc Hàn, thì căn biệt thự này nhà chính của Dương Lãnh Hoàng Dạ. Năm hắn 18 tuổi, sự nghiệp trong tay rạng rỡ, hắn đã cho xây căn biệt thự này. Xây dựng và sửa sang khoảng 2 năm, tức là hắn 20 tuổi căn biệt thự được hoàn thành. Tên của nó là Tuyết Dạ.

Quản gia Hạ cũng đã hỏi hắn về cái tên của biệt thự. Hắn chỉ nở một nụ cười dịu dàng rồi không nói gì cả.

Nhà người ta cũng phải cả chục cô hầu gái. Nhà này chỉ mỗi 3 cô.

Tuy lần đầu thấy thiếu gia của họ dẫn con gái về nhà, nhưng chẳng ai dám bén cái mạng nhỏ của mình đến hỏi. Chỉ là…có một cặp mắt không đứng đắn cho lắm đang nhìn chằm chằm vào cô gái trong lòng hắn thôi.

_____

* Rầm *

Không chút câu nệ, cánh cửa xíu nữa về đất mẹ. Là hắn đóa.!!

* Rầm *

Ưmm….hưm….

Hắn gấp gáp quăng cô xuống giường, khiến ai đó đau điếng cả lưng. Tay nhanh nhẹn cởi cà vạt ra, đè cả một thân hình to lớn xuống người cô.

Người nào đó đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh trước những hành động của hắn, đến khi tỉnh rồi thì phát hiện…mình sắp bị cho vào miệng sói.

– Êyyyy….êyyy…chúng ta có chuyện gì từ từ nói. Anh…anh đi xuống có được không?

Cô chống hai tay trước bộ ngực vạm vỡ của hắn, dùng lời nói hết sức nhỏ nhẹ mà thương lượng.

Và đương nhiên câu trả lời là….

– Không!

Cô thấy mình sắp tan tành mây khỏi rồi, trốn cũng vô ích thôi. Vậy thì, chết phải cho oanh oanh liệt liệt:

– Vậy….em đi tắm…đi tắm ….có được không? Hôi lắm, chúng ta mới từ một nơi không mấy sạch sẽ về, sẽ rất bẩn.!

– Vậy….chúng ta….tắm chung đi! Sao hửm?___ Dương Lãnh Hoàng Dạ dùng ánh mắt hết sức là nham hiểm nhìn vào cô.

Cô huơ tay múa chân tứ phương tám hướng:

– Kh….không cần. Anh muốn tắm thì cứ tắm trước đi! Em ra ngoài!

Cô dùng lực đẩy hắn ra, hai chân phi như bay ra khỏi phòng. Chưa túm được chốt cửa đã bị một lực mạnh kéo lại.

– Aaaaaa….a

Người nào đó chỉ biết khóc thét thôi. Một lần nữa, cái lưng của cô muốn gãy ra làm hai. Tiếp theo đó là một màn lấy thịt đè người.

Giờ cái lưng ê ẩm muốn chết, cô lấy đâu ra sức lực mà chống cự đây. Im lặng chịu trận là hay nhất.

– Cho anh nhé!

Xin xỏ làm gì cho mệt không biết hà. Người ta hông cho, anh cũng lấy, chẳng lẽ không phải sao?

Cái con gì đó ở dưới bụng nó cứ rục rịch rục rịch, khó chịu đến phát đau. Chị nhà không chịu, chắc được?

Thấy cô vẫn không trả lời, hắn hồi hộp lên tiếng. Hắn không muốn phải tắm nước lạnh đâu.!!!

– Bà xã à ~, anh đã nhịn 23 năm rồi đấy. Nếu còn cho nhịn thêm, chắc nửa đời sau của em sẽ khổ mất. Năn nỉ.!

Cứng không được thì mềm. Anh nhà đã dùng hết sức bình sinh để làm nũng rồi đấy a.

Dù hơi sợ nhưng cũng tội thật. Cô nghe người ta nói lần đầu sẽ rất đau, nhưng nhìn người mình yêu như thế này, ai mà chịu nổi chứ. Đành đồng ý thôi.

Cô choàng hai tay qua cổ hắn, nhướng người lên hôn nhẹ lên đôi môi lạnh ấy, dùng nụ cười hết sức dịu dàng quyến rũ nhìn hắn đang bị đơ trước những hành động này:

– Sao? Không tiếp tục nữa à? Thế thì em về nhà của mình vậy.

Hắn ngạc nhiên hỏi lại:

– Emmmmm….chắc chứ?

– Ừ. Em chắc. Tin tưởng anh cũng là một quyết định không tệ chút nào.

Hắn mừng như một đứa trẻ được người lớn cho kẹo. Tay loạng vạng cởi chiếc váy trên người cô xuống. Một phút….hai phút…rồi ba phút. Tất cả quần áo của hai người bị gió thổi ba mất tiu.

Cô xấu hổ lấy tay che mặt lại. Hắn tức cười trước hành động này của cô, dùng bàn tay lạnh lẽo khô ráp của mình gỡ bỏ tay cô xuống. Dịu dàng dụ dỗ:

– Ngoan. Không phải xấu hổ.

Nhẹ nhàng đặt trên môi cô một nụ hôn. Từ dịu dàng chuyển sang nóng bỏng, nhưng có thế nào cô vẫn không chịu hé răng cho lưỡi hắn đi vào.

Hắn cắn nhẹ trên môi dưới của cô, cô rên nhẹ một tiếng. Hắn thừa dịp luồn chiếc lưỡi mình vào trong cùng lưỡi cô dây dưa.

Nụ hôn dần chuyển xuống cổ, xương quai xanh. Mỗi nơi hắn đi qua đều để lại một ” trái dâu nho nhỏ “. Nụ hôn đi xuống tới cặp đào đẩy đà. Tay thì nắn bóp, miệng thì mút như cái kẹo. Đúng thật là tham lam!

Cô bị hắn kích thích đến mềm nhũn, đôi mắt cũng bị lưu mờ chứa đầy dục niệm.

Dạo đầu như thế đã làm cho hai người sắp phải điên lên. Hắn trườn lên người cô, mổ nhẹ vào cánh môi hồng hào một cái, thông báo:

– Anh vào nhé!

Cô đang đắm chìm trong mơ tưởng, bỗng bị câu nói đó của hắn làm cho hoàn hồn. Dùng cặp mắt tò mò liếc xuống phía dưới……và…..

– Ôi….to …. to thế làm sao vào được? Không được đâu, đau lắm. Không làm nữa…bữa khác hả làm tiếp có được không anh?

Cô dùng ánh mắt đáng thương nhìn vào người đàn ông trước mắt. Nhưng, ai đó không nghe, ngược lại còn đẩy một phát, vào sâu bên trong.

– Aaaaaaaa..!

– Hự…

Hai tiếng cùng phát lên một lượt. Dưới ga nệm, một dòng máu chảy ra từ chỗ hai người giao hợp. Cô còn là xử nữ! Đúng. Dòng máu ấy chứng minh cho sự trong sạch của một người con gái.

Trong mắt Dương Lãnh Hoàng Dạ bây giờ hạnh phúc có, vui sướng có. Thật sự hôm nay hắn muốn yêu chết cô gái này!

– Tuyết nhi! Anh yêu em. Cả đời này chỉ yêu em.

Hắn hạnh phúc hôn lấy đôi môi cô, nói ra những lời mật ngọt khiến ai đó quên đi cái đau, chỉ còn lại nỗi vui sướng.

Hai tay cô chủ động choàng qua cổ hắn, đáp lại lời nói vừa rồi:

– Ừm. Em cũng yêu anh.

Hắn bắt đầu luận động cơ thể. Từ nhẹ nhàng chuyển sang mạnh bạo. Mỗi cái thúc đều đi sâu vào trong. Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ. Một phong cảnh thật là ái muội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK