• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Gặp Mặt

Căn phòng như rơi vào âm độ đó đột nhiên trở lại bình thường. Chuyện vừa rồi khiến cho không ít người hoang mang nhưng đối với bạn của hắn thì quá rõ rồi còn gì hoang với chả mang nữa. Hắn cũng không ngồi xuống ghế nữa, vẫn đứng như vậy khoảng một lúc sau thì thò tay vào túi quần móc ra chiếc điện thoại đời mới nhất, ngón tay linh hoạt trên màn hình điện thoại như tìm kiếm gì đó. Sau khi thấy thì áp điện thoại vào tai mình rồi lên tiếng:

- Tam, cậu mang cho tôi một bộ quần áo mới.

Người bên kia không biết trả lời những gì, mọi người chỉ thấy hắn tắt máy rồi nhét điện thoại lại vào túi quần mới an tâm ngồi xuống ghế. Vừa ngồi xuống thì Lâm Triệt liền lên tiếng, giọng có phần lạnh hơn lúc nãy:

- Các cô cút hết ra ngoài đi, còn ở đây nữa tôi sẽ lấy mạng của các cô.

Các ở sợ hãi vội vàng đứng dậy chỉnh chu quần áo rồi bước ra ngoài. Lúc này A Tam vừa đâu xông tới quỳ xuống trước mặt đưa bộ quần áo mới cho hắn rồi gấp gáp lên tiếng:

- Chủ thượng, tầng 1 vừa có một vụ giết người. Người chết là Đông Chính chủ tịch của Đông Thị....hiện tại cần người xuống dưới xem xét dù ...dù sao cũng là người có máu mặt nếu chết ở quán Bar của chúng ta có vẻ không hay lắm.

- Hả? Ngươi nói sao? Đông Chính chết rồi à? Chuyện khi nào thế?_ Vũ Phong đột nhiên lên tiếng, giọng nói mang vẻ bất ngờ.

- Vâng ạ, Đông Chính vừa chết cách đây 12 phút. Theo thuộc hạ đoán là...là...là sát thủ chuyên nghiệp đấy ạ.

- Tại sao ngươi biết là sát thủ chuyên nghiệp._ Tuấn Hoàng lạnh giọng lên tiếng.

- Dạ vì trước 1 phút khi chết thuộc hạ có thấy ông ấy vẫn cười đùa vui vẻ....nhưng...nhưng sau đó thì thuộc hạ vừa mới quay mặt rời mắt rồi vị trí ông ta chưa được 10 giây thì đã nghe tiếng hét của đối tác ông ta. Thuộc hạ lại kiểm tra thì....thì...

- Thì sao?_ Vũ Phong hấp tấp hỏi

- Thấy một vết cắt sâu ngay cổ, chỉ còn xíu nữa là đầu lìa khỏi cổ..._ A Tam trả lời vẻ mặt lo lắng

Từ đầu tới cuối hắn nghe toàn bộ lời kể của A Tam tuy không lên tiếng chứ trong lòng hắn không khỏi ngạc nhiên nhưng không biểu hiện ra mặt. Một lúc sao, Lâm Triệt cất tiếng nói:

- Dạ, dù sao quán này chủ vẫn là cậu. Lão cáo già kia cũng coi là người có máu mặt trong thành phố S, cậu nên nể mặt xuống đó coi một chút...không sẽ dễ gây hiểu lầm.

- Ừ, mình biết rồi._ Hắn nhàn nhạt trả lời lại. Im lặng một chút rồi hắn nói thêm:

- Mình đi thay bộ đồ bẩn thỉu này, các cậu xuống trước mình sẽ xuống sau.

- Ừm._ 4 người đồng thanh đáp

Sau khi tất cả ra ngoài hắn ở trong phòng thay bọ đồ xong cũng ra theo.

Vừa đi xuống tầng một, một cảnh hỗn độn diễn ra trước mắt, tất cả mọi người bu lại nhìn thi thể của lão Đông Chính lòng không khỏi hiếu kì.

Đảo mắt qua một vòng bổng nhiên đôi mắt hắn dừng lại trước một bóng dáng mảnh khảnh. Đúng vậy, đó lại là người con gái có mái tóc dài thước tha, khuôn mặt nhiều nét khắc tinh xảo đẹp đến mê đọng lòng người, đôi chân dài ấy đang đan xen nhau. Cô hôm nay mặc một chiếc đầm đen, trên tay cầm ly rượu vang ngồi nhấp từng ngụm đôi mắt đang chú ý tới cảnh phim trước mắt, đôi môi bỗng nhếch lên nở một nụ cười nhẹ nhàng, yêu kiều làm cho tim ai đó như nhảy loạn nhịp .

Anh nãy giờ vẫn chăm chú nhìn từng cử chỉ của cô và đương nhiên nụ cười ấy đã được anh nhìn thấy. Ôi trời, thiên thần là đây chứ đâu ...nụ cười ấy thật đẹp...suy nghĩ của anh hiện giờ.

Có linh cảnh như có người đang nhìn mình thì cô đảo mắt một vòng. Đập vào mắt cô là một khuôn mặt điển trai, ngũ quan tương xứng. Toàn bộ nét đẹp của nam giới dường như đều khắc trên khuôn mặt của anh. Cô nhìn thấy anh đang nhìn cô một cách say đắm khiến trái tim cô bỗng chốc nhảy loạn xạ....chắc nó muốn nhảy khỏi ngực mình quá...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK