• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

‘ Đùng ‘

Khuôn mặt lạnh tanh của hắn xuất hiện, không nói câu nào mà ngang nhiên đi thẳng một mạch, tiến tới chiếc ghế cao nhất, ngồi xuống.

Ba người bạn của hắn bị dọa cho xanh mặt xanh mài. Không ai dám mở miệng lên tiếng. Tay chân ai nấy đều run lẩy bẩy.

Nói là bạn chứ cái tên này ai cũng phải sợ. Trừ một người a! Chẳng những không sợ, mà còn bắt anh nhà phải sợ ngược lại mình! Đáng nể!

Cũng may, ngay lúc này, có vài cô gái bước vào, đi tới bên cạnh bắt đầu hầu hạ họ. Làm cho không khí cũng bớt căng thẳng hơn.

Nhưng lúc này, ba người này đâu còn tâm trang để chơi gái chứ.

Hắn tuy không quá để ý nhưng nhìn sơ qua hắn cũng biết. Chắc chắn họ đang giấu hắn một điều gì đó!

Âm thanh trầm ấm, có chút nhẹ lạnh hơn thường ngày vang lên:

– Nói đi! Các cậu giấu tôi chuyện gì?

Đã run lại còn run hơn. Cả ba người bị hỏi tới đường bí thì mặt mài liền trắng bệch, không còn giọt máu. Lâm Triệt ấp a ấp úng:

– Mình….a mình….

Tuấn Hoàng liền lên tiếng bào chữa:

– Chắc tại cậu ấy hôm nay hơi mệt nên cách nói chuyện cũng khác ấy mà. Không cần quan tâm!

Vũ Phong thì im bặt, chẳng dám hó hé câu nào. Trong lòng thì không khỏi lo sợ. Nếu nói lo sợ quá thì cũng không đúng, bởi vì họ biết, hằn dù có tàn nhẫn đến cỡ nào cũng không giết họ.

Nhưng bị đày sang Trung Đông thì hơi mệt à. Chắc trở về chỉ còn bộ xương!

Ừm….hưm! Tâm trạng của hắn hôm nay rất tốt. Tuy không thể hiện ra bên ngoài, nhưng chính trong lời nói cũng có thể nhận biết được.

Hắn không muốn phải nổi nóng trong lúc này. Hỏi lại một lần nữa, chất giọng vừa chậm vừa ma mị:

– Tôi là người không nói lần hai!

Chẳng có bí mật nào mà không được khai thác cả. Biết mình không thể giấu lâu, nên Vũ Phong quyết định nhận tội:

– Dạ, hôm trước Chu Tịnh đến tìm cậu.

– Cô ta muốn tiền thì bố thì cho cô ta đi.___Hắn nhàn nhạt trả lời.

Vũ Phong cúi gầm đầu, khai báo tất cả:

– Cô ấy nói là mình đã mang thai, đòi cậu chịu trách nhiệm. Mình…mình thấy vậy liền…liền cho người đánh cô ta, hình… hình như sảy thai rồi!

Hắn nghe xong thì tức giận, hai mắt đỏ ngầu, lớn tiếng hỏi:

– Cô ta đâu?

– Đang ở bệnh viện của Tuấn Hoàng. Chắc là cứu chữa xong rồi. Mình cũng chưa biết kết quả. Nhưng thiết nghĩ….99% là sảy thai.___Vũ Phong thành thật tường thuật.

Hắn nghe xong thì càng thêm tức giận, rút điện thoại trong túi quần ra, ấn gọi cho A Tam. Chuông đổ được hai tiếng thì bên kia vọng lên tiếng nói:

– Chủ thượng?

– Cho cậu 10 phút. Tới bệnh viện Tuấn Lập mang ả Chu Tịnh đến đây. Tới trễ thì mau nhận tội đi!

– Rõ!___A Tam nhanh nhẹn đáp trả rồi cúp máy đi ngay.

Bên trong căn phòng tưởng đâu sẽ có những tiếng chửi rủa, la mắng… nhưng không! Nó yên tĩnh đến lạ thường. Các cô gái dù không bị đuổi đi nhưng cũng biết thân biết phận, ngồi im thin thít, không dám nhúc nhích.

Hắn vẫn cứ như vậy. Điềm tĩnh chờ đợi thời gian trôi. Không mắng cũng không đánh ai. Chỉ im lặng ngồi đó.

10 phút sau, cửa phòng đột nhiên mở ra.

A Tam tay xách nách mang ả Chu Tịnh đang còn hơi yếu ớt vì cơn phẫu thuật hôm qua. Không chút lưu tình mà ném ả ta xuống sopha, tiến lại gần hắn quỳ xuống báo cáo:

– Thiếu chủ, bác sĩ nói ông ấy đã dùng hết sức để cứu cái thai. Và cứu được rồi. Tình trạng thai nhi trong bụng cô Chu vẫn còn yếu, không nên vận động mạnh.

Hắn gật đầu một cái cho xong chuyện. A Tam biết ý tứ liền lui sang một bên.

Ả Chu Tịnh còn hơi yếu ớt nhưng khi nhìn thấy hắn liền mừng như vớ được vàng, lê lết cái thân dơ bẩn đến gần nắm lấy cái ống quần của hắn, chỉ mặt Vũ Phong kể tội:

– Dạ! Chính là anh ta! Chính anh đánh em, suýt nữa thì hại chết con chúng ta. Anh phải trừng phạt tên độc ác đó.

Vũ Phong biết mình sai nên chẳng dám nói câu nào. Cứ im lặng cúi đầu chờ đợi hình phạt của hắn.

Còn hắn thì không một chút nào gọi là quan tâm đến lời kể tội lúc nãy của ả. Mà là quan tâm đến cái tay thối rửa, dơ bẩn đang động vào chiếc quần của hắn.

Dương Lãnh Hoàng Dạ dứt khoác hất chân qua một bên, không chút niệm tình mà dùng cặp mắt tóe lửa nhìn vào ả:

– Cô có biết mình đang làm gì không?

Ả ta ưỡn ẹo, bày ra vẻ đáng thương, nũng nịu với hắn:

– Dạ ~, em đã có con với anh rồi đấy. Là máu mủ của Dương Lãnh gia. Anh phải làm cho em vui mới được a~

Không chỉ riêng mình hắn, mà tất cả người trong căn phòng đều cảm thấy buồn nôn trước hành động của ả.

Dù có nói thế nào đây cũng là sự cố, ả chính là đang lợi dụng cái tốt trong chuyện xấu mà hòng chiếm đoạt ngôi vị Dương Lãnh thiếu phu nhân.

Dương Lãnh Hoàng Dạ là người thích mềm sao? Đương nhiên, nhưng chỉ với một người! Còn ả ta, vốn dĩ không xứng!

Hành động này của ả càng khiến hắn tỏ ra chán ghét. Muốn được hắn làm cho vui sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ tới!

– Cô nghĩ mình xứng mang trong mình máu mủ của tôi sao? HẢ…!!!!___ Con ngươi đỏ ngầu, ánh mắt toét lửa, nét mặt giận dữ đang biểu hiện rõ trên khuôn mặt điển trai này.

Ả ta vẫn ngoan cố tìm đường:

– Nhưng đây là con của chúng ta….à không…là con của anh. Ít nhiều gì anh cũng phải cho nó chào đời!

Hắn nở một nụ cười khinh bỉ:

– Chào đời sao? Cô đừng tưởng tôi không biết gì về đêm hôm đó. Một chuyện cỏn con cũng muốn qua mắt tôi?

Đúng thật như vậy. Không biết đêm hôm đó hắn và ả có xảy ra quan hệ không. Nhưng hắn có thể chắc rằng mình bị bỏ thuốc, sáng sớm cũng không nhớ chuyện gì, chỉ thấy mình mẩy trần truồng. Hắn đã cho ả uống thuốc tránh thai để ngừa việc xấu, nhưng không ngờ con ả này lại mưu mô, xảo huyệt đến như vậy.

10 triệu USD chưa thỏa mãn lòng tham của ả. Thật, rất có nhiều người muốn ngồi lên chiếc ghế Dương Lãnh thiếu phu nhân. Chậc…chậc…chậc. Tiếc quá! Nó đã có chủ rồi!

– E….em….emmm….___Ả sợ đến mức không nói thành lời.

Hắn nâng cầm ả lên, giọng nói không thể che giấu sự phẫn nộ:

– Tôi không cần biết nó khỏe hay mạnh. Cũng không cần biết có phải là con của tôi hay không, vì như vậy tôi cũng sẽ không nhận.

Ả uất ức khóc lớn:

– Nếu là con anh…anh cũng nhẫn tâm như vậy sao?

Hắn bóp cổ cô ta, gằn giọng:

– NÓ KHÔNG XỨNG LÀM CON TÔI! Còn cô nữa, cô cũng đừng mong mình có thể giữ được đứa bé này.

– Anh quá … tàn nhẫn rồi! Hổ dữ …. không ăn thịt.. con, huống hồ…nó còn là đứa con đầu tiên của anh.

Hắn tức giận trán nỗi đầy gân xanh, tay buông cổ ả ta ra, rút khẩu súng sau thắt lưng, chĩa thẳng vào đầu ả.

Ba người bạn của hắn thấy vậy là hoảng hốt. Lâm Triệt lên tiếng can ngăn:

– Dạ, cô ta đang mang trong mình con của cậu. Cậu đừng manh động.

– Cậu câm ngay cho tôi!__Hắn liền lên tiếng quát Lâm Triệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK