• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Quý Hồng Quân Chết.

– Các...ngươi là...là ai?

– Hỗn xược, ngươi không có tư cách hỏi đến thân phận của Tân Chủ Thượng.__ Tinh Nhi ( một trong Tứ Đại Sát Thủ ) giận dữ lên tiếng. Dứt lời là tiếng * Pằng *, một viên đạn được bắn ra, ghim thẳng vào chân của Quý Hồng Quân làm ông ta hét lên rồi ngã khụy xuống sàn.

A Tam thấy được sự tức giận của Tinh Nhi. Phát súng vừa rồi là không ngoài dự đoán của anh. Mà...cô ấy tức giận cũng...đáng yêu đấy chứ.

Còn Hắc Tử thì khác. Thật đáng sợ, những người này chỉ biết dùng Súng để giải quyết vấn đề thôi sao? Thánh Ala cho con thoát khỏi đám người này càng nhanh càng tốt.

– Tinh Nhi, không được hành động bừa bãi.__ Cô không tức giận, nhưng không khỏi có sự khó chịu.

Yamamoto dùng hai con mắt dán vào người đang khụy gối kêu đau dưới sàn. Biết mình không thể thoát khỏi nòng súng của họ, nên dùng chiêu " Lạt mềm buộc chặt ", nhỏ giọng lại:

– Tôi có thể đáp ứng bất cứ nhu cầu nào của các ngài. Chỉ xin các người có thể tha mạng cho tôi.

Cô nghe câu nói ấy thì bật cười. Nụ cười quỷ dị mang theo sự nguy hiểm:

– Tha mạng? Thực chất tôi cũng chẳng thèm lấy cái mạng chó của ông. Nhưng chắc hắn ta thì muốn đó.

___Cô vừa nói vừa chỉ tay vào mặt hắn.

Khuôn mặt hắn sa sầm lại. Tức giận, thật sự rất giận. Lúc nãy cần người ta thì một tiếng Dạ, hai tiếng cũng Hoàng Dạ. Giờ không cần nữa thì đá đít hắn sang một bên. HẮN TA? Không một chút gì ngọt ngào cả.

" Hừm...em đợi đi. Dám gọi anh như vậy. Em sẽ biết tay anh. Thật tức chết mà..! "

Nếu bây giờ không có chuyện này, thì cô chắc bị hắn nhốt trong phòng rồi ra sức chiếm đoạt quá.

Vẻ mặt tức giận của " anh nhà " đã lọt vào mắt của cô. Chắc hẳn, nếu ai nhìn vào hắn lúc này thì cho rằng nó đáng sợ. Nhưng cô cảm thấy, hắn tức giận cũng rất đáng yêu nha...^-^

Lấy lại sự lạnh lùng của mình, hắn nhếch đôi môi mỏng của mình. Dùng ánh mắt sắc bén nhìn Yamamoto, trong giọng nói hiện lên sự chế giễu:

– Mạng của ngài Đại tướng đây rất quý giá đó. Chắc Thiên Hoàng Yshutashi sẽ rất thích.

Ông ta toát mồ hôi hột. Không cần giữ tự trọng làm chi nữa. Ông ta quỳ xuống, gập đầu liên tục xuống sàn gạch lạnh lẽo. Trán cũng sưng và chảy máu.

Sau khi gập xong 20 cái thì lếch gối lại chỗ hắn, nắm lấy ống quần tây, van xin:

– Ngài tha cho tôi, tôi chưa muốn chết. Bất cứ điều gì tôi cũng đáp ứng được với ngài...van xin ngài...

– Ông nghĩ Dương Lãnh Hoàng Dạ tôi còn thiếu thứ gì sao?__ Hắn khinh bỉ.

– Thế lực trong hắc đạo, ngài không cần sao?__Ông ta gấp gáp.

Sau đó là một tràn cười của A Tam và Hắc Tử. Hắc đạo sao? Hahahah...

Ông ta không hiểu gì sao hai người họ cười. Sự thắc mắc đã ôm lấy nổi sợ, ông ta liều mình hỏi:

– Ngài...thân phận thật sự của ngài là gì?

Tứ Đại Sát Thủ không phải người không có não. Họ cũng hiểu ý của câu hỏi này. Tên Dương Lãnh Hoàng Dạ này chắc chắn có thế lực không bình thường.

Họ nhận ra từ khi vừa mới bước vào sảnh. Khi quỳ xuống hành lễ với cô, tất cả đã tình cờ thấy được chữ HUYẾT trong tay của A Tam. Dù giấu rất kĩ nhưng cũng không thể thoát khỏi ánh nhìn xuyên thấu của họ.

Cô đương nhiên là không thấy có gì kì lạ. Cô nghe người ta gọi hắn là Dương Lãnh thiếu chủ. Đúng, chữ Dương Lãnh đã tố cáo thân phận của hắn. Khi từ Chủ thượng được thốt ra từ miệng thuộc hạ hắn thì cô đã chắc chắn rằng, hắn là Chủ Thượng của Dương Lãnh Đế Quốc...

A Tam cũng không ngần ngại nữa mà tiết lộ:

– Là Chủ của một gia tộc ông không nên động tới. Dương Lãnh Đế Quốc.

Ông ta ngạc nhiên, chẳng phải Ngụy Tề nói hắn chỉ là một Ông Trùm Hắc Đạo ở thành phố S sao? Thân phận này đâu ra vậy?

– Ngài...ngài....

Chẳng thể nói được lời nào nữa, quá lớn rồi. Chính phủ Nhật Bản cũng phải sợ gia tộc Dương Lãnh.

Ông ta liếc con mắt ngờ vực qua Ngụy Tề, chỉ thấy Ngụy Tề gật đầu trong sự lo lắng. Sau đó là giọng nói lắp bắp của Ngụy Tề:

– Hôm...nay không chỉ có...Dương Lãnh Đế Quốc...mà....mà còn...

– Mà còn sao hả? ___ Quý Hồng Quân yếu ớt hỏi.

Cô biết ông ta sắp nói gì, dù sao là một lũ sắp chết, không đáng quan tâm. Tứ Đại Sát Thủ định giết ông ta thì bị cô cản lại.

Nhận thấy cái nhìn đồng ý từ cô, Ngụy Tề không do dự mà nói hết câu:

– Còn có Cung Hoàng Thiên Tế.

– HẢ?__ Mọi người đồng thanh lên tiếng ( trừ thuộc hạ của cô và HẮN)

Quý Hồng Quân vừa bị trúng đạn, vừa nghe tin sốc thế này chỉ có mức kiếm chỗ chết sớm cho rồi. Thà tự chết còn hơn rơi vào tay của Cung Hoàng Thiên Tế.

Ai mà chả biết tiểu thư Cung Hoàng Thanh Tuyết chứ. Chẳng lẻ, chẳng lẻ....

– Cô..cô..cô là ....là....__ Quý Hồng Quân lắp bắp.

– Là Cung Hoàng Thanh Tuyết.

\* Pằng \*

Câu trả lời của cô còn kèm theo một viên đạn. Viên đạn ghim ngay giữa trán. Quý Hồng Quân chưa kịp chăn trối đã chết tức tưởi. Máu đỏ từ miệng cũng trào ra, đôi mắt trợn trắng, khuôn mặt khi chết vẫn còn có dấu vết sợ sệt.

Cô bước tới, đứng trước xác, trên tay vẫn cầm khẩu Desert Eagle. Vừa đi vừa thay băng đạn cho khẩu súng.

Đứng trước xác, cô vén tấm váy đen tà mị qua, lộ bắp đùi thon dài, trắng muốt. Cô quỳ một chân xuống, cầm khẩu súng để trước cằm của ông ta rồi nâng lên. Giọng nói cũng không còn lạnh lùng nữa mà nó chứa đầy rẫy sự oán hận:

– QUÝ HỒNG QUÂN. Có phải ông coi thường luật lệ của Cung Hoàng Thiên Tế không? No, no, no. Ông không nên làm thế.

Ngưng một chút, cô lại nói tiếp:

– 3 sát thủ của Cung Hoàng Bảo đáng lý ra ông không nên giết họ. Một cái mạng chó của ông không đổi được họ. Ông biết không, HẢ?

Nói xong thì đứng dậy. Quay mặt về phía của Tứ Đại Sát Thủ, ra lệnh:

– Ngụy Vũ Hà, Ngụy Tề giao cho cô. Xử lý gọn gàng đi.

Ngụy Vũ Hà quỳ một chân:

– Rõ, thưa Tân Chủ Thượng.

– Lưu Trinh. 10 phút nữa, cô phải lập tức bay qua Nga tiếp ứng cho ba mẹ tôi. Oku Yoshida, TUYỆT ĐỐI không được quay về Nhật Bản.

– Vâng.

Nói rồi, Lưu Trinh cũng rời đi.

Cô nhìn Yamamoto. Ông ta vẫn còn kinh hãi với hành động và cách nói chuyện của cô lúc nãy. Cô chẳng cần quan tâm mà đi từng bước đến trước mặt hắn, giữ một khoảng cách an toàn rồi nhờ, à không phải là ra lệnh chứ:

– Anhhhhh, có phải nên giết ông ta rồi không. Tôi cần gấp cái đầu của lão đó. Nhanh đi, tôi không có thời gian.

Nói xong thì quay mặt, tiến về phía sopha cách đó vài bước. Ngồi xuống, gương mặt thảnh thơi. Đôi chân dài đan xen vào nhau. Đôi tay điêu luyện xoay qua xoay lại, ngắm nghía khẩu súng.

Hắn vẫn chưa thể nào thoát khỏi sự bàng hoàng trước câu nói của cô. Cô là đang ra lệnh cho hắn sao? Ghê gớm thật! Thật là....

– Em là đang ra lệnh cho tôi sao?

* Cạch * chốt khóa an toàn được mở. Cô giương súng về phía hắn, ngón tay đang để vào chỗ bóp cò. Bây giờ chỉ cần ấn mạnh vào một chút là....* Đùng *

– Hửm? Anh nói gì cơ?

Thuộc hạ hắn hốt hoảng. Hắn bao năm nay lăn lộn trong giới hắc đạo, bị thương có, trúng đạn cũng có. Nhưng chưa có một cô gái nào chĩa súng vào hắn.

A Tam chạy ra, định chắn trước mặt hắn thì bị Tinh Nhi giở trò kéo lại...* Cạch * chốt khóa an toàn của khẩu súng trong tay Tinh Nhi cũng được mở. Khẩu súng ấy đang trực tiếp ghim vào sau đầu của A Tam, tiếp theo là lời cảnh cáo:

– Anh dám bước một bước. Tôi sẽ giết anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK