• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau …..

Sự điên loạn của Dương Lãnh Hoàng Dạ làm náo động cả giới hắc đạo. Không biết đây là lần thứ mấy hắn ghi tên mình vào danh sách ” Những Kẻ Sát Nhân Máu Lạnh Của Thành Phố S “.

Chỉ trong 2 đêm, hơn 20 doanh nghiệp lớn nhỏ bị sụp đổ, nợ nần chồng chất. Còn nữa, hàng trăm xác chết của đàn ông được tìm thấy trên khắp con phố, trên người họ đều khắc một chữ Huyết!

Vấn đề này khá nghiêm trọng dẫn đến Cục trưởng cục cảnh sát Thành phố S phải phối hợp với cảnh sát trưởng Hắc Tử điều tra rõ ràng. Nhưng vị Cục trưởng ấy đâu ngờ được, cộng sự của mình lại là tay sai dưới trướng của tên ” sát nhân ” đó! Thật khổ thân ông ấy!

Sự việc đã truyền đến tay của hai gia tộc lớn: Dương Lãnh và Cung Hoàng.

Cung Hoàng Thiên Tế chọn cách im lặng để không vướng phải rắc rối. Cú sốc đó đã quá lớn, Cung Hoàng Danh Hạo không muốn mình phải mất thêm một người thân nào nữa. Bây giờ ông chỉ ở nhà và dỗ dành bà vợ đang đau khổ của mình!

Nếu biết xác con gái mất, chắc ông đào hố chôn luôn cả Thành phố S này quá!

Đối với Dương Lãnh Đế Quốc, ông nội Thiên không ngăn cản hành vi ngông cuồng của hắn, ngược lại còn giúp cháu mình che đậy danh tính, tránh sự truy tìm của cảnh sát quốc tế. Nhưng…

* Choang *

– Hoàng Dạ, con đúng là điên rồi!

Dương Lãnh Mặc Hàn tức đến nổi đập vỡ tách trà đang cầm trên tay, cao giọng mắng đứa con trai này.

Hắn hoàn toàn không quan tâm, hơn nữa còn cười. Một nụ cười của ” ác ma “!

Bà Trần tay lôi tay kéo chồng mình, tránh để ông làm bậy, ví dụ như đánh hắn chăng?

– Ông! Được rồi, ngồi xuống! Đừng kích động, ha!

— Bà phải để tôi dạy dỗ lại thằng con này!__ Dù giận nhưng ông Hàn vẫn cư xử nhỏ nhẹ với vợ mình.

Chưa để bà trả lời, Dương Lãnh Mặc Hàn đã quay sang trách móc hắn:

– Con xem! Con đã làm cái quái gì rồi? Biết bao nhiêu thế lực bị con nhấn chìm không thương tiếc. Hỏi họ có hận không? Lần này đã kinh động đến Cảnh sát quốc tế, lỡ họ có bằng chứng thì sao? Con không suy nghĩ cho bản thân hả?

Hắn chăm chú lắng nghe lời ” dạy bảo ” của ba mình. Nó không khiến hắn dừng hành vi này lại, thậm chí còn đôn thúc hắn tiếp tục đi. Tiếp tục giết người!

– Ha…suy nghĩ cho bản thân sao? Nếu không tìm thấy thi thể của cô ấy, tôi sẽ cho cả thành phố này phải chôn cùng với vợ tôi!

Hắn đứng dậy chuẩn bị rời khỏi thì….

– Ông chủ! Bên ngoài có Cục trưởng Thẩm đang dẫn người tới. Nói là chào hỏi chúng ta!

Một nữ hầu đã chạy thụt mạng đi vào báo tin.

Trần Kim Hy nghe xong thì suýt ngất. Dương Lãnh Mặc Hàn đen mặt, đưa vợ cho nữ hầu đó dìu lên phòng. Ông liếc mắt nhìn đứa con trai đang nhởn nhơ như không có chuyện gì của mình, sự lo lắng đã dần giảm xuống.

Hai người nhìn nhau không nói lời nào, cất bước ra cửa, chuẩn bị ” tiếp khách “.

Ông Hàn thấy số người mà Thẩm Luân mang tới, chân mày liền chau lại.

” Muốn bắt con trai ông sao? Vậy thì nằm mơ đi! “

– Xin chào Dương Lãnh gia chủ!__ Thẩm Luân lên tiếng chào hỏi.

Dù sao đối với ông ta, Dương Lãnh gia vốn là nơi không thể động tới. Nhưng biết làm gì bây giờ? Thẩm Luân lại là một người công chính liêm minh, vì vậy khi biết được hung thủ liền không còn suy nghĩ được gì nữa, ba chân bốn cẳng phóng xe như bay tới Dương Lãnh dạ trạch!

– Thế nào? Cục trưởng Thẩm hôm nay đến đây để uống trà cùng với tôi sao?__ Ba Hàn lạnh lùng chế giễu.

Thẩm Luân không vội trả lời mà nhìn sang hắn đang đứng bên cạnh, ra lệnh cho mấy tên cảnh sát:

– Bắt hắn ta lại!

* Cạch *

* Cạch *

* Cạch *

* Cạch *

* …….. *

Phía cảnh sát chưa kịp khống chế hắn thì đã bị người của Dương Lãnh Đế Quốc chĩa súng lại từ lâu. Thẩm Luân ứ họng không biết phải làm sao đành quay qua dụ dỗ ba Hàn:

— Dương Lãnh gia chủ! Con ngài phạm tội tày trời, coi mạng người như cỏ rác. Chẳng lẽ, đứa con này mà ngài cũng muốn bao che cho nó sao?

Dương Lãnh Mặc Hàn cả kinh. Bao che gì chứ? Ông còn chả biết đám người này ở đâu ra! Thôi, diễn tròn vai người cha thương con đi nhỉ?

– Mạng người là gì? Tôi lấy mạng của ông, có tính là ” coi mạng người như cỏ rác ” không? Hửm?

Thẩm Luân bị dập cho tới không còn đường nào lui, định phất tay ra hiệu quay về thì hắn lên tiếng:

– Nơi này muốn đến là đến, muốn đi là đi sao? Cục trưởng Thẩm!

Thẩm Luân lập tức hiểu ra ý tứ của câu nói đó, cố gắng kìm hãm sự sợ hãi đang bùng nổ trong thâm tâm, thẳng thắn hỏi:

– Cậu muốn gì?

Dương Lãnh Hoàng Dạ cười lạnh nhìn Thẩm Luân.

– Muốn……mạng của mày! Có được không?

– Cậu….___ Thẩm Luân run rẩy.

Dù có là người trong sạch, chính trực cỡ nào đi chăng nữa, dưới khí thế giết người của hắn….trông họ thật hèn hạ.

Hắn móc trong túi quần ra chìa khóa con xe của mình, trực tiếp đi lại chỗ đậu xe gần đó. Không phát biểu thêm bất cứ câu nói nào nữa, ngồi lên xe phóng đi.

Sau khi con siêu xe khuất tầm nhìn, Thẩm Luân mới vội vàng chào hỏi ba Hàn rồi cùng tiểu đoàn của mình nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Ba Hàn vốn không muốn đem thêm tiếng tăm cho con trai nên đã thả người. Ai ngờ, ông đồng ý, nhưng một người vẫn chưa đồng ý!

Bốn chiếc xe cảnh sát đang chạy trên con đường con tốc thì bỗng dưng phát nổ không rõ nguyên do. 18 đồng chí hy sinh trong vụ nổ lần này. Có cả Cục trưởng Thẩm – Thẩm Luân!

Lại có thêm xác chết nữa rồi….Thật vui a!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK