• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yshutashi chưa nói hết câu thì có hàng loạt tiếng súng nổ vang ùm trời. Nó xuất phát từ đâu không biết. Nhưng hiện tại….rất gần….tiếng súng rất rất gần.

– Mau….mau….xảy ra chuyện gì? Gọi người….nhanh… nhanh lên.___Yshutahsi la hét trong sự hỗn loạn.

Tình hình nguy cấp, có thể nguy hiểm đến tính mạng nên họ đều chỉ biết quan tâm tới bản thân mình. Ai nấy đều luống cuống tìm chỗ trốn. Có người chui xuống gầm bàn, có người lại núp sau tấm màn chắn, lại còn có người leo lên cây cột của phòng họp. Nhìn vào giống y như một lũ vô dụng, chẳng ra tích sự gì cả!!!

* Pằng *

* Pằng *

* Bùmmmmm *

Ngay lúc hỗn loạn này, bỗng dưng có một tên lính nhật hốt hoảng chạy vào, bỏ qua các lễ nghi lễ nghĩa, trực tiếp chạy một mạch đến chỗ Yshutahsi, nói chữ được chữ không:

– Thiên….thiên hoàng…đường hàng không của …..của chúng ta…bị tấn công,…hơn trăm chiếc máy bay chiến đấu có kí hiệu S đang xâm….xâm nhập vào lãnh thổ nước ta…có…

Tên lính nhật chưa kịp nói xong thì lại có một tên khác chạy vào ” giành ” nói:

– Thiên hoàng! Hơn 10 địa điểm quân sự ở Tokyo bị đánh bom, người chết quá nửa, dân chúng hỗn loạn rồi!

Yshutashi nghe xong thì xanh mặt, mất cả thăng bằng rơi tự nhiên xuống chiếc ghế. Con mắt trợn tròn, tay chân bủn rủn. Nhìn ông ta hiện tại giống như một người mất hồn.

” S….S….S sao? Tại….tại sao lại là S…. “

* Reng *

* Reng *

Vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này, điện thoại của Yshutashi lại reo lên mấy hồi chuông. Ông ta cũng chẳng thèm nhìn lấy màn hình điện thoại một cái, thờ ơ bắt máy rồi đưa lên tai nghe.

– Có chuyện gì?

– ‘ Sao nào? Ông thấy món quà của tôi tuyệt vời chứ? ‘

Là một giọng của đàn ông. Tuy không dùng máy thay đổi giọng nói nhưng ông ta chắc chắn biết rất rõ về người này.

Bàn tay cầm điện thoại của ông ta chợt run lẩy bẩy. Miệng mấp máy không ngừng:

– V…..V……Vương! Ngài….ngài tại sao lại dồn tôi tới bước đường cùng như vậy?

– ‘ Ha…bước đường cùng sao? Ông quên những gì tôi nói rồi ? ‘

– Tôi….tôi….

Thật sự ông ta không nhớ gì cả? Chẳng lẽ là cuộc gọi hôm đó?

– ‘ Ông đã đụng vào giới hạn của tôi rồi. Đừng mơ tưởng đến việc đó. Giờ thì xin chúc mừng….Tiên đế Okinawa. ‘

* Tút *

* Tút *

* Tút *

* Pằng *

* Pằng *

* Pằng *

Tiếng điện thoại vừa tắt cũng chính là lúc đám người ngoài kia xông vào. Ba tiếng súng cũng được nổ lên để thể hiện sự uy nghiêm của họ. Dẫn đầu không ai khác chính là một người rất quen thuộc với Thiên hoàng của chúng ta, cánh tay đắc lực của Vương – Diego Massimo.

Hơn 1000 người hôm nay được điều động qua Nhật Bản đều là những lính đặc chủng của Vương quốc Ý và những sát thủ giỏi nhất của Shadow. Từ việc đánh bom đến xả súng, tất cả là do chỉ thị của Vương. Bên dưới chỉ được nghe, không có quyền hỏi. Đây là nguyên tắc.

Diego phất tay lệnh cho tất cả tiến vào sảnh chính của phòng họp:

– Circondati!

( Bao vây lại! )

Lập tức, người của Diego bao trọn căn phòng họp. Những kẻ nhát gan, trốn chui trốn nhủi lúc nãy đều bị bắt không chừa một tên.

Hơn trăm họng súng trực tiếp chĩa vào họ, có người run rẩy đến mức tè luôn trong quần. Không khí trong đó dần trở nên ngột ngạt đến không thở được.

* Pằng *

– Uccidili!

( Giết họ đi! )

Diego lại tiếp tục đưa ra những mệnh lệnh chết chóc. Có người không hiểu tiếng Ý tưởng sẽ chẳng có việc gì nghiêm trọng hóa vấn đề. Cho đến khi….

* Đùng *

* Đùng *

* Đùng *

* ……. *

– Đại tướng Yamamoto! ___ Yshutashi hét lên trong sự tuyệt vọng.

Các sĩ quan cấp cao của bộ quân sự, Tổng tư lệnh, Đại tướng, Tham mưu trưởng….và hơn 20 quan chức cấp cao của bộ chính trị Nhật Bản đều gục ngã trước họng súng của Liên minh Quốc Chủ. Phút chốc chỉ còn lại mỗi Yshutashi là người Nhật Bản.

Ông ta chỉ biết ôm đầu tự trách bản thân. Nếu không phải tại ông ta, kết cục cũng sẽ không ra như thế này. Thậm chí nó còn khủng khiếp hơn Tiên Thiên hoàng Jaakuna Tensi.

Vứt bỏ sự tôn nghiêm vốn có, Okinawa Yshutashi quỳ xuống trước mũi giày của Diego, thảm thiết van xin:

– Ngài Massimo kính mến! Tôi xin ngài, hãy nói với Vương chừa cho dân chúng Nhật Bản một con đường sống. Xin ngài đừng làm liên lụy đến những người vô tội. Tôi xin ngài!

Trước những lời nói gây xúc động của Yshutahsi, Diego lại chẳng mải mai quan tâm tới. Anh ta hất chân mình một cái, lạnh lùng tiếp tục ra lệnh:

– Appendi i loro corpi nel mezzo di Tokyo!

( Đem xác họ treo giữa thành phố Tokyo! )

– Không! Tôi xin ngài. Đừng làm vậy.

Đem xác tất cả những nhà lãnh đạo cấp cao của Nhật Bản treo giữa Thủ đô của chính họ? Như vậy chẳng khác nào hại chết lòng dân chúng chứ. Thật sự ghê tởm trước những thủ đoạn này!!!!!

Diego nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với Yshutahsi, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn thẳng vào con người bẩn thỉu trước mặt, nói:

– Okinawa! Ông vốn không nên sang Đức cầu cứu Thomas, ông càng không nên đồng ý với điều kiện của họ. Ông thật sự đã động vào giới hạn của Vương rồi! Hahahah…

Đó chính là ” nụ cười của Thần chết ” trong truyền thuyết. Chỉ khác bởi người sở hữu nó.

* Cạch *

Cây súng trong tay Diego đã mở chốt khóa an toàn, họng súng đang di chuyển đến thái dương của Yshutahsi. Diego nhếch nhẹ chiếc môi, để lại lời nói cuối cùng dành tặng cho ” thành viên cũ ” của Liên minh Quốc Chủ:

– 13 năm là một khoảng thời gian không ngắn. Nó còn có thể kéo dài nếu ông thông minh một chút. Đáng tiếc thật! Giờ thì tạm biệt….ngài Thiên hoàng kính mến!

* Pằng *

Viên đạn ghim sâu vào đầu khiến Yshutashi mất mạng ngay tại chỗ. Con mắt vẫn trợn tròn, máu từ trên đầu tuôn ra, khóe miệng cũng rỉ thêm chút máu.

– Partire!

( Đi thôi! )

Sau khi làm xong nhiệm vụ được giao, Diego lạnh lùng lấy ra một cái khăn trắng trong túi lau đôi bàn tay dính đầy máu, rồi quay mặt rời đi.

Cái xác của Okinawa Yshutashi vẫn nằm yên ở đó, không hề được đưa đi. Nó như một manh mối cuối cùng của vụ án hôm nay!

Bước ra khỏi tòa nhà, Diego liền lấy điện thoại tìm kiếm một dãy số rồi ấn nút gọi. Chuông đổ được 2 tiếng thì bên kia bắt máy. Diego hạ giọng, cung kính nói:

— Vương! Nhiệm vụ…hoàn thành.

Bên kia không nói câu nào, tất cả chỉ còn nghe mấy tiếng tút.

Nhật Bản vào ngày này 13 năm trước đã trải qua một vụ đẫm máu. Hôm nay, cũng chính vào ngày này 13 năm sau, ” xứ sở mặt trời mọc ” vẫn chìm trong mưa bom bão đạn. Sẽ có một chế độ mới thay thế lên bộ máy cũ rích của đất nước này, nhưng người cai trị….không phải là người Nhật Bản.

 

Las Vegas, Mỹ…..

Trong một căn biệt thự nào đó….

– Thomas Jackson! Mục tiêu tiếp theo….sẽ là ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK