• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tế….

Là một công ty nổi tiếng về trong giới về buôn bán kim cương. Dương Tế hơn 15 năm đều đứng đầu bảng xếp hạng về doanh thu trên thị trường. Kim cương được khai thác và chế tạo thành những sản phẩm đẹp đẽ, trang trọng và quý phái.

Đối với những công ty làm ăn lớn như thế này thì với việc lựa chọn nhân viên là những điều hết sức khắc khe. Điểm chính của Dương Tế nằm ở Mỹ, tòa nhà cao tới 124 tầng và hơn 20.000 nhân viên. Mỗi một bộ phận công tác và làm việc hết sức chăm chú.

Nhưng gần đây, doanh thu của Dương Tế đang dần giảm với chỉ số nhẹ. Một tháng, số tiền mà công ty này thu vào lên đến 378, 26 tỷ USD. Trong hai năm gần đây, những người tiêu thụ sản phẩm ngày càng ích dẫn tới việc vốn luyến cũng bị kéo theo. 320, 8 tỷ USD, giảm tận 50 tỷ! Việc này hắn không thể chấp nhận được!

Cuộc họp của các lãnh đạo cấp cao ở Dương Tế…

Phòng 120…

– Lý do?

Dương Lãnh Hoàng Dạ ngồi xoay lưng với bọn họ, lạnh lùng hỏi một câu.

Từ lúc bắt đầu tới giờ, hầu như chưa ai dám lên tiếng báo cáo bất cứ một vấn đề quan trọng nào. Bởi vì sao?

Con mẹ nó! Run chết mẹ, ai dám nói trước hắn tui con thằng đó!

Máy lạnh đã được mở với một mức độ nhất định mà tại sao bọn lãnh đạo đó lại tỏ vẻ như lạnh lắm hay sao ấy?

Gọi như thế nào nhở?

Không rét mà run!

Phó tổng giám đốc rụt rè đứng dậy, cầm theo một tập hồ sơ, cẩn thận báo cáo:

– Chủ tịch! Hai năm gần đây có khá nhiều việc xảy ra với thành phố S, dẫn tới những sản phẩm được nơi đây đưa ra không ít cũng nhiều điều bị chặn lại, không cho xuất khẩu. Vậy nên….

– Vậy nên Dương Tế đột ngột lỗ tận 50 tỷ!

Hắn vẫn không quay đầu lại, lạnh lùng nói tiếp những lời mà vị phó tổng đó không thể nói ra.

Cả phòng họp một lần nữa rơi xuống hố sâu của sự sợ hãi. Họ đã từng chứng kiến bộ mặt giận dữ của vị chủ tịch kì lạ này. Cho tiền tỷ cũng không dám nhắc lại!

A Tam đang ngồi ở vị trí gần hắn, không báo trước liền đứng lên giải vây cho vị phó tổng giám đốc ấy:

– Chủ tịch! Mấy năm nay ” không ” biết vì nguyên do gì mà giới thượng lưu của thành phố S dần bị biến mất. Rất nhiều vụ án mạng xảy ra, tất cả toàn là những nhà ” danh gia vọng tộc “. Chuyện doanh thu, chắc ngài cũng đã biết lý do!

A Tam cố gắng nhấn mạnh vài chỗ, ý đổ toàn bộ lỗi lầm cho hắn. Mà cũng đúng chứ đâu có sai!

Vâng kính thưa quý vị! Ngài tổng tài cao cao tại thượng của chúng ta liên tục nổi cơn điên tiết, ra tay giết hại biết bao nhiêu người trong 6 năm ngắn ngủi này. Lần gần đây nhất chắc là…2 ngày trước!

13 người trong gia đình Phụng thị đều bị giết sạch! Máu me lênh láng, nhìn muốn ói lên ói xuống.

Báo đài như có vẻ quen luôn con mẹ nó rồi! Đưa vô tin tức hàng ngày cho có lệ vậy đó!

Dương Lãnh Hoàng Dạ ngông cuồng nhếch môi cười một cái, không tiếp tục truy cứu chuyện cũ nữa. Mà là chuyện mới…

– Tổng giám đốc không nói tôi cũng quên mất. Vậy thì…các người hãy giải thích vì sao nhân viên lại chỉnh sai số liệu?

Giọng nói bao chứa một chút tức giận ấy đã trực tiếp đả động tới trưởng phòng nhân sự. Ông ta đứng dậy, cúi đầu cầu xin:

— Chủ tịch, là tôi quản người của mình không tốt. Cậu hãy niệm tình tôi đã góp công cho Dương Tế bao năm nay mà tha cho cả phòng nhân sự được không?

Hắn nhắm mắt lại, lưng dụa tựa nhiên vào chiếc ghế, hai tay đặt ở hai bên cạnh, mỉa mai hỏi một câu.

– Vậy ông nghĩ tôi nên tha như thế nào?

Ông trưởng phòng ấy nhất thời ứ họng, muốn nói ra điều gì nhưng bị nghẹn lại ở cổ.

Không phải ở trên đã nói rồi sao? Một chỗ thương trường lớn như Dương Tế, tất cả đều phải hoàn hảo. Không được phạm lỗi, cũng đừng nên làm trái ý của cấp trên! Nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của người chủ và sự phát triển của công ty.

Vào lúc kịch tính như thế này, cửa phòng họp đột nhiên bị mở ra. Một tiếng động rất nhỏ nên họ không ai chú ý tới. Đến khi cô bước vào…

Mọi ánh mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía ấy, riêng chỉ có hắn vì quay lưng nên không thể nhìn thấy được.

Trước sự ngạc nhiên của tất cả mọi người, Cung Hoàng Thanh Tuyết lại bình thản sải bước đến chỗ của người đàn ông đó. Tiếng bước chân lộp cộp của đôi cao gót đã làm ồn ào sự yên tĩnh vốn có của Dương Lãnh Hoàng Dạ. Hắn không mở mắt nhưng đôi chân mày đã cau có, phất tay đuổi người:

— Nữ nhân không bàn chính sự! Lôi cô ta ra ngoài đi!

Trước câu nói vô tình của người đàn ông, cô lại không có ý muốn từ bỏ. Ngược lại còn giơ ngón tay trỏ để lên môi, yêu cầu mọi người im lặng. Bọn họ cũng làm theo, không phát ra bất cứ một tiếng động nào. Bởi vì họ biết, người phụ nữ này là ai!

Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần, hắn định quay lại mắng cô một trận thì cô đã nhanh hơn, lấy chân chế trụ chiếc ghê xoay lại, hai tay ôm cổ hắn từ sau, quyến rũ thì thầm:

— Kể cả em sao? Chồng yêu ~!

Giọng nói này đã hoàn toàn lấy đi toàn bộ tâm trí của hắn. Dương Lãnh Hoàng Dạ kích động quay lại. Vừa mới quay sang, một gương mặt quen thuộc đã đập thẳng vào mặt hắn.

Sự ngông cồng, kiêu ngạo lúc nãy đã biến mất đâu, bây giờ chỉ còn một hốc mắt đỏ hoe và tay chân lúng túng, đến nói cũng làm không xong:

– Em….em…em…em….

Cô phì cười nhìn hắn. Đôi tay thon dài đưa lại sờ lấy khuôn mặt có chút ốm của hắn. Nước mắt không kìm được rơi xuống một tràn. Thanh Tuyết nhào lại ôm lấy hắn, uất ức:

– Em chưa chết! Em nhớ anh lắm biết không hả? Hức…

Hắn sững sờ nhìn vào thân ảnh nhỏ bé đang quấn quít lấy mình, trong lòng bất giác vui không tả nổi. Dang tay ôm chặt lấy cô để lên đùi, đầu vùi vào hõm cổ cô, vẫn không thể tin được những gì mình thấy:

– Có thật là em không Tuyết nhi? Em…

Tính nói thêm gì đó thì cô đã dùng tay chặn cái mõm lôi thôi ấy lại:

— Là em! Người bằng xưng bằng thịt!

Dương Lãnh Hoàng Dạ vừa xúc động lại vừa tức giận. Nhớ tới chuyện cô bỏ mình đi suốt 6 năm, sát khí lại càng bộc phát hơn. Hung hăng nắm lấy cằm cô, trước mặt bao nhiêu người lại ” bạo hành ” đôi môi đẹp đẽ ấy.

– Ưm…

Cô trợn tròn mắt nhìn vào hắn, chỉ thấy người đàn ông này đang nổi cáu với mình. Giận lẫy nghiến chặt răng không cho hắn đưa lưỡi vào.

Sự phản đối này đã khơi dậy tính chiếm hữu cao trào đang trốn ẩn bao nhiêu năm. Hắn mạnh mẽ dùng tay siết chặt eo khiến cô đau điếng, không cam tâm hé răng. Lợi dùng thời cơ này, Dương Lãnh Hoàng Dạ lại luồn lưỡi của mình vào cũng lưỡi cô quấn quít.

Bọn họ ngồi ở dưới nhìn thấy mồng một chiếc lưỡi của hai người đang dây dưa với nhau, mặt ai cũng đỏ lại.

Có cần công khai chế biến cơm chó không chủ tịch?

Với sự khiêu khích của hắn, cả người cô theo phản xạ mà mềm nhũn như nước. Khi đôi môi bạc lạnh lẽo ấy rời khỏi, chiếc môi cô đã sưng tấy như ăn ớt rồi!

Sức lực của cô đã bị trút cạn. Nhìn con mèo nhỏ này, hắn lại càng cảm thấy tức tối. Bỏ qua cuộc họp quan trọng gì gì đó, hắn bế cô đứng dậy khi ngang qua đoàn người. A Tam lúc này mới hoàng hồn lại, nhìn theo cô và hắn hô lớn:

– Tan họp!

Dương Lãnh Hoàng Dạ không hề để ý đến câu nóu của A Tam. Tâm trạng lúc nãy cực kì tồi tệ. Hắn nghiến răng ken két, báo trước điềm xấu cho cô:

— Hôm nay em sẽ cảm thấy hối hận vì dám bỏ chồng mình đi lâu như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK