• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Là vợ tôi!

* Ầm *

Lời nói lạnh lẽo ấy như một cái tát, gián tiếp đập thẳng vào mặt Trang Mai Cầm. Khuôn mặt cô ta nhanh chóng cứng đơ không chút biểu hiện.

Vợ sao? Trang Mai Cầm đã nhiều lần muốn gặp hắn, nhưng kết quả thì sao? Bị đuổi ra không thương tâm, mặt mũi, sĩ diện đều bị mất hết. Nhưng giờ thì hay rồi! Đùng một cái liền có một cô vợ nhỏ được cất giấu cẩn thận trong nhà. Thật nực cười!

Tiếng bước chân mạnh mẽ của hai người mới khiến cho cô ta tỉnh táo lại. Trang Mai Cầm vội vàng lẽo đẽo theo sau. Với con mắt căm phẫn, tràn đầy mưu mô, cô ta lại dùng nó nhìn thẳng vào thân ảnh của người con gái phía trước.

Thật xứng đôi a! Nhưng đó là với người khác, còn cô ta:

” Tiện nhân! Chờ đó! Chỉ có tao mới ngồi vào được vào vị trí Dương Lãnh thiếu phu nhân.”

 

– Trang tiểu thư, trà của cô đây.

Quỳnh Lệ Chi đặt tách trà trước mặt Trang Mai Cầm, bất đắc dĩ nói giọng cung kính. Sau đó lén quay mặt qua nhìn vào người đàn ông đó với con mắt thèm thuồng, chuyển qua một chút thì lại gợn sóng, đầy sự ghen ghét.

– Lui ra đi.___Hắn lạnh giọng ra lệnh.

Đợi khi Quỳnh Lệ Chi ra khỏi phòng khách, cuộc trò chuyện mới chính thức bắt đầu.

Khuôn mặt ma quái, ánh mắt chứa đầy rẫy sự sủng nịnh, đôi tay chai sạn đang mân mê bàn tay nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô. Không thèm ngước lên nhìn cô ta một cái, giọng như Tula hỏi ngắn ngủi:

– Nói!

Trang Mai Cầm bất chợt run rẩy trước sự lạnh lẽo này của hắn. Môi mấp máy không nói được câu nào. Sau đó…

– Em…em…Hoàng Dạ….

* Rầm *

– Câm miệng!

Chưa để cô ta nói hết câu thì hắn đã đập mạnh vào chiếc bàn kính tội nghiệp, gắt gỏng hét lớn. Tiếng hét to đến nổi khiến cho mọi người trong căn biệt thự có thể nghe rõ. Ai cũng sợ hãi, nhưng rồi cũng chẳng muốn để ý.

Cô ngồi kế bên cũng giật mình theo. Nhếch nhẹ đôi môi tạo nên một đường cong tuyệt mỹ, ngồi im, hóng chuyện.

Xung quanh hắn tỏa ra một luồn sát khí lạnh buốt, ánh mắt như có một tia lửa, thẳng tay chỉ ngón trỏ vào mặt Trang Mai Cầm khinh bỉ:

– Cô có tư cách sao?

Tư cách? Tư cách gì chứ?

– Em….em….Dạ…em…không….

” Áaaa “

Là một cây dao nhỏ. Một cây dao nhỏ ghim thẳng vào đùi cô ta, khiến ả phải ôm cái đùi ” lợn ” chảy đầy máu, la lên như heo bị chọc tiết.

Hắn nhanh nhẹn đi tới một học tủ gần đó, lôi ra một chiếc bao tay da màu đen, đeo lên rồi tiến lại gần ả.

Khuôn mặt đen kịt, không chút nhân từ giơ tay bóp cổ Trang Mai Cầm, phỉ nhổ:

– Cô đúng là chán sống. Cô nghĩ mình là ai? Hửm?

Lực tay của hắn càng tăng thêm khiến cho cô ta đau điếng. Vết thương ở đùi cứ chảy máu mãi không ngừng, ả ta vẫn cố lắc đầu tỏ ra không hiểu lời hắn nói.

Không hề báo trước, bàn tay di chuyển đến con dao. Hắn cầm nó lắc qua lắc lại khiến cô ta như muốn chết đi.

– Sao hả? Không hiểu sao? Vậy tôi nói cho cô biết. Cô không xứng đáng gọi tôi bằng cái tên đó. Thật dơ bẩn!

Người nào đó đang nhởn nhơ bắt chéo chân ngồi xem kịch, cảm thấy đủ rồi thì đung đưa nhẹ chiếc đầu, dịu dàng nói:

– Nào, Dạ! Anh sao lại đối xử với ” khách ” như thế chứ?

Đi, rửa tay rồi quay lại. Phải thật SẠCH a!

Trang Mai Cầm dù đau đớn nhưng vẫn thầm vui trong lòng, chờ mong hắn dạy dỗ cô một bài học. Ai ngờ….

* Chụt *

Hắn nhẹ nhàng bước tới chỗ cô, hôn vào môi một cái rõ kêu rồi ngoan ngoãn đi một mạch vào nhà vệ sinh trong phòng khách.

Sau khi tầm nhìn của hắn đã khuất, cô mới lớn tiếng gọi:

– Người đâu?

Lúc này, Quản gia Hạ và Quỳnh Lệ Chi mới lật đật chạy vào. Quỳnh Lệ Chi nhìn thấy cảnh trước mắt thì mặt mài xanh mét, muốn hét lên một tiếng thì bị Hạ quản gia khều khều ngăn lại.

Hạ quản gia kéo theo Quỳnh Lệ Chi đến trước mặt cô, cúi đầu chờ lệnh:

– Phu nhân, cô gọi có chuyện gì không?

– Lúc nãy cháu mới gặp bác. Nhưng bác là…?

– Tôi là quản gia ở căn biệt thự này – Hạ Bình.

– Ồ…à phải rồi. Quản gia Hạ, nhờ bác kêu người trị thương cho cô ta.___ Cô nhẹ giọng, đưa con mắt khinh thường sang nhìn Trang Mai Cầm trên người đang bê bết máu, khuôn mặt vẫn còn sợ hãi.

Hạ Bình thắc mắc:

– Đây là…?

Cô cười nhẹ một tiếng rồi giải thích ngắn gọn:

– Là thiếu gia nhà bác làm!

– Vâng. Lệ Chi, kêu bác sĩ.

Quỳnh Lệ Chi quay qua nhìn cô bằng ánh mắt dò xét, xong gật đầu, vội vã chạy ra ngoài gọi bác sĩ.

Đúng lúc này, hắn vừa trong nhà vệ sinh đi ra, chiếc áo sơ mi cũng bị đổi thành cái khác. Lạnh giọng ngăn cản:

– Không cần!

Quỳnh Lệ Chi thắc mắc không biết có nên đi hay không, đưa ánh mắt cầu cứu sang Hạ Bình. Ông lúc này cũng chẳng biết làm gì. Đột nhiên…

– Gọi đi.___ Cô cũng không muốn họ phải do dự nên lên tiếng.

Hắn trưng ra bộ mặt bất mãn, từng bước không nhanh không chậm tiến lại ngồi xuống kế bên cô.

– Nhưng….

– Nghe lời!

Ai đó liền câm như hến, không miếng động tĩnh. Chỉ tiếp tục cử chỉ còn dang dở lúc nãy….mân mê cái bàn tay bé bỏng của cô!

Hạ quản gia há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào cô bằng cặp mắt đầy ngưỡng mộ. Cái tên thiếu gia này cũng có người trị rồi!

Qua một hồi, bác sĩ vào cứu chữa vết thương cho Trang Mai Cầm. Vẻ mặt nhăn nhó của cô ta khiến cho cô khó chịu ra mặt. Tự nhiên nằm xuống, đầu gối lên! đùi hắn?, cả khuôn mặt đều úp vào cái bụng đầy múi của ai đó.

Hắn không hề phản kháng hành động này của cô, ngược lại còn cưng chiều vuốt ve mái tóc dài óng ả.

Vết thương đã sơ cứu xong, tất cả đều ra ngoài, chỉ còn lại cục diện cũ. Trang Mai Cầm vẻ mặt trắng bệch do mất nhiều máu, giọng yếu ớt nhìn hắn nói:

– Dương….Dương Lãnh…thiếu gia, ông…ông nội tôi…muốn anh phải…phải giải thích chuyện…tối hôm qua.

Quả thật ả ta biết sợ rồi. Dù là tiểu thư cành vàng lá ngọc của Trang gia thì sao chứ? Ả đã động vào người không nên động rồi, chỉ trách tại cô ta quá ngu, chẳng chịu tìm hiểu đã lao đầu vào như con thiêu thân!!!

Hắn khẽ vuốt ve khuôn mặt của cô gái ở trong lòng, tiếng thở đều đều của cô khiến hắn không còn muốn bận tâm về bất cứ thứ gì cả. Khẽ vòng tay qua người cô, nhấc bổng lên, quay người đi lên lầu, nhỏ giọng bỏ lại một lời nhắn nhủ:

– Kêu Trang Đồ Hãn tự xem xét lại bữa tiệc hôm đó. Còn nữa, đừng bao giờ có ý định động đến người phụ nữ của tôi, hôm nay chính là lời cảnh cáo. Hạ Bình, tiễn khách!

Hạ quản gia một lần nữa đi vào. Lần này dẫn theo hai người vệ sĩ. Cứ thế, Trang Mai Cầm lại ra về tay không….à quên, có kèm theo một món quà đích thân gia chủ của căn biệt thự Tuyết Dạ ban cho.

—— Trên phòng ——-

Hắn nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, cúi đầu khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng, dịu dàng:

– Bảo bối, ngủ ngon!

Đúng lúc này, chiếc điện thoại trong túi quần khẽ run lên. Hắn ấn nút nghe rồi rời khỏi phòng trong sự im lặng.

Bên kia văng vẳng một giọng nói khá nghiêm túc:

– Vương, xong rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK