• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối hôm đó, nhân viên khách sạn đã cho mỗi phòng bóc một lá phiếu bí ẩn. Trên tấm phiếu ấy chỉ hai quyết định: Đi và Không được đi.

Trong hơn 5000 khách mời, chỉ có duy nhất 100 người được đến dự buổi làm lễ tại nhà thờ Moliama của cô và hắn.

7 giờ 30 phút sáng....

100 vị khách may mắn bóc được lá phiếu và hai bên gia đình đã có mặt đầy đủ. Nam mặc vest đen, nữ mặc váy trắng...tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi của mình. Trên tay ai cũng cầm một cây thánh giá nhỏ!

Đúng 8 giờ...

Hai cánh cửa chính của nhà thờ mở ra. Dương Lãnh Hoàng Dạ mặc một bộ vest đen khoác tay Cung Hoàng Thanh Tuyết đi vào. Cô hôm nay lựa chọn cho mình một chiếc váy trắng tao nhã, diễm phúc sánh vai cùng hắn. Hai người hạnh phúc tiến tới vị trí đang đứng của cha sứ.

Trước sự chứng kiến của gia đình, người thân và quan khách. Cha xứ nói:

— Dương Lãnh Hoàng Dạ, con có đồng ý lấy Cung Hoàng Thanh Tuyết làm vợ? Dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù buồn tẻ hay vui sướng cũng luôn yêu chiều cô ấy, quan tâm cô ấy, bảo vệ cô ấy, dành hết tất cả tình yêu cho cô ấy hay không?

Ánh mắt yêu thương của hai người nhìn nhau, hắn nắm chặt tay cô nói lớn:

– Tôi đồng ý!

Cha xứ lại hỏi:

– Cung Hoàng Thanh Tuyết, con có đồng ý lấy Dương Lãnh Hoàng Dạ làm chồng? Dù giàu sang hay nghèo khó, dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù buồn tẻ hay vui sướng cũng luôn yêu thương cậu ấy, quan tâm cậu ấy, chăm sóc ấy, dành hết tất cả tình yêu cho cậu ấy hay không?

– Con đồng ý!__ Cô cương quyết.

Cuối cùng, cha xứ mỉm cười nhìn hai người họ, tuyên bố:

– Ta xin thay mặt Chúa tuyên bố...Các con đã chính thức thành vợ chồng!

Sau vài câu chúc phúc của cha xứ, hai người tay trong tay trao nhau chiếc nhẫn cưới. Trước sự chứng giám của Thánh đường, hắn hôn cô một cách hạnh phúc.

Mọi người đứng lên vỗ tay rần rần. Hai bà mẹ xúc động đến mức khóc. Ba Hàn và ba Hạo phải ôm vào lòng dỗ dành. Trên gương mặt cương nghị lạnh lùng của hai người đàn ông đã thoáng qua một tia hài lòng.

Cây thánh giá trên tay của một trăm vị khách đã di chuyển vị trí đến trước ngực. Họ nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm cầu phúc cho đôi uyên ương.

Sau mấy tiếng làm lễ, bây giờ Thánh đường cũng đã trở nên hoang vắng.!

11 giờ trưa...

Hôm nay là ngày cuối cùng tổ chức buổi tiệc kết hôn của cô và hắn nên công việc của mọi người trở nên bận bịu hơn. Chỉ có hai nhân vật chính là rảnh rỗi! À, còn thằng nhỏ nữa!

Đồng hồ điểm đúng 12 giờ. Các thế lực hắc đạo dần lên con xe mà hắn đã chuẩn bị trước đến địa điểm chỉ định. Đương nhiên, không ngoại trừ ba Hàn và ba Hạo!

Hàng trăm chiếc oto nối đuôi nhau dừng trước một nơi hoang vắng ở ngoại ô thành phố S. Họ di chuyển xuống xe mà trong lòng cảm thấy hoang mang. Ba Hàn và ba Hạo lại bình tĩnh đến lạ!

Điều đáng nói ở đây chính là — nơi này không phải Vong Xuyên. Bên ngoài nó như một căn biệt thự lớn bị bỏ hoang, nhưng khi bước vào bên trong nó lại trở nên khác hoàn toàn.

Một căn phòng rộng rãi có tất cả 11 cái bàn dài và cả ngàn cái ghế ghỗ. Mỗi bàn sẽ có thể chứa đến 100 người. Họ lựa chọn thí đại một vị trí rồi ngồi xuống. 1063 người ngẩn đầu đối diện với chiếc ghế mạ vàng ở trên cao đó, trong đầu đã sớm đặt ra câu hỏi: Ai là người mời họ đến đây?

Khoảng 5 phút sau đó...

Trên cái cầu thang đột nhiên vang lên tiếng bước chân, ánh mắt họ lập tức chuyển hướng. Ba Hàn và ba Hạo kinh ngạc tròn xoe đôi mắt âm lãnh, mày đã sớm nhíu chặt lại.

Hắn mang một cây đen chậm rãi bước xuống. Vest đen, áo sơmi bên trong cũng đen, cà vạt và giày đều không có màu nào mới lạ. Mang theo một bộ dạng lạnh lùng và cấp bậc của Đế vương, tay phải hắn cầm điếu cigar vừa hút vừa đi xuống. Với người hiện tại, không ai đoán được rằng: Chú rể lúc sáng và người này là một!

Tất nhiên đi theo sau không thể thiếu A Tam...và Hạ quản gia Hạ Bình. Ở dưới đã trố mắt nhìn hắn tới sắp lé luôn rồi. Bước chân cũng được tới chiếc ghế mạ vàng đó, trước khi ngồi xuống hắn đã hỏi một chữ:

– Đủ?

A Tam lúc này mới liếc nhìn qua tất cả những người tới, khẽ gật đầu, đáp:

– Vâng! Đã đủ. Thiếu mất vợ ngài!

Hoàng Dạ liền liếc mắt sang nhìn A Tam cảnh cáo. Cái tên Tam gia này đúng là ngày càng lộng hành. Trêu chọc hắn vui lắm sao?

Ở phía dưới đã bắt đầu xì xào không ngớt:

" Đây không phải là chú rể ở lễ đường hôm nay sao? "

" Chú rể hả? Nếu là như vậy thì... "

" Ba cậu ta là Nhị phủ, ắt hẳn cậu ta không phải người tầm thường! "

" Nhắc mới nhớ! Cả Tứ Phủ Hắc Vương đều có mặt ở đây! "

" Vậy có trò vui xem rồi. "

Tiếng xì xào bàn tán chợt dừng lại khi một tiếng nổ súng vang lên. A Tam cầm khẩu súng còn đang bốc khói, la lớn:

– Im lặng!

Sau tiếng la đó, hắn đột nhiên phất tay ra hiệu cho Diego. Diego liền rời khỏi chỗ ngồi, đi tới vị trí của hắn.

Mọi người lần nữa trố mắt ngạc nhiên. Có người to gan đứng lên hỏi:

– Rốt cục cậu là ai?

Động tác mân mê chiếc nhẫn của hắn dừng lại, ngước con ngươi sắc bén lạnh lẽo chĩa thẳng vào người hỏi. Hắn nhếch môi khinh bỉ rồi trả lời:

— Tôi không biết. Nếu ông muốn biết...có thể xuống địa ngục tìm thông tin!

Ông ta liền tái mặt, bất đắc dĩ ngồi xuống.

Cả căn biệt thự hoang rơi vào yên tĩnh. Hoàng Dạ lúc này mới đứng dậy đi ra phía sau ghế, hai tay đặt lên hai con rồng ở trên lưng tựa, chất giọng mụ mị bắt đầu phát ra:

– 14 năm trước, tôi là người đã giết chết đầu sỏ của Liên minh Quốc Chủ.

– Không thể nào! Cậu...__ Một người đàn bà xăm trổ đứng dậy bức xúc.

Cây súng trong thắt lưng của hắn bị rút ra. Cạch một tiếng đã mở chốt an toàn, Hoàng Dạ chĩa thẳng vào người đàn bà đó, cảnh cáo:

– Ngồi xuống nào! Tôi không muốn giết thêm một mạng người nào nữa.

Bà ta tuy có lớn giọng nhưng bị chĩa súng như vậy hoàn toàn đã sợ rồi.

Cầm khẩu súng trên tay trái, hắn lại khuỵu cùi trỏ của mình vào đầu con rồng. Đầu của mình cũng cúi xuống, tiếp tục lời dang dở:

– Vương....chính là tôi. 6 năm trước, gia tộc Thomas, đế quốc Nhật Bản, Trang thị và cả Quý Hồng Quân... đều do tôi tàn sát. Những ông trùm và thương nhân của thành phố S chết trong 6 năm nay...cũng là do bàn tay tôi thâu tóm. À, còn nữa...

Hắn ngước đầu lên nhìn bọn họ, miệng nở một nụ cười thích thú:

– Ông Trùm Hắc Đạo Huyết Lãnh mà các người hay nhắc đến, cũng chính là tôi!

Mọi người trong biệt thự chìm vào hoang mang, ba Hàn và ba Hạo chưa kịp load thì đám người của Liên minh Quốc Chủ đã bước ra cúi đầu, đồng thanh hô lớn:

– VƯƠNG!

– Được rồi. Hôm nay mời các vị đến đây là để thông báo một chuyện! Chắc Nhị phủ và Tứ phủ không phản đối quyết định của con chứ?

Bị réo tên bất chợt, hai người ba thu hồi ánh mắt hoang mang, lạnh lùng nhìn hắn. Ba Hàn lên tiếng:

– Vương đã nói, chúng tôi sẽ nghe theo!

Đứa con trai duy nhất của ông lại trao ông một bất ngờ lớn như vậy, hỏi còn chuyện gì mà ông chưa biết nữa?

– Đã vậy thì con xin nói thẳng. Từ nay về sau, Dương Lãnh Đế Quốc và Cung Hoàng Thiên Tế sẽ gộp lại thành một, lấy danh xưng là Dương Cung Huyết. Khi con trai tôi tròn 22 tuổi, thế giới sẽ đổi người cai quản!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK