• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương? Chắc hẳn là một người rất lớn nhở?

Diego liếc con mắt lạnh lùng xuyên qua tấm mà đen, nhìn qua tất cả những vị lãnh đạo có sức ảnh hưởng nhất thế giới hiện nay. Nào là Thủ tướng, Tổng thống….còn có Đại công tước, Chủ tịch Thượng Nghị viện….vậy mà lại cúi đầu trước một người không danh không tính.

Họ không biết Vương là ai, vậy tại sao lại phục tùng hắn ta như thế? Chẳng lẽ thế lực của tất cả bọn họ cộng lại không bằng hắn sao? Không thể nào…tất cả không thể vô lý như thế chứ?

Thật nực cười!

Diego bước ra khỏi tấm màn chắn, cất giọng lạnh lùng, chứa đầy ý sai khiến:

– Mời các ngài ngồi xuống!

Tất cả bọn họ đều răm rắp nghe theo, cẩn thận chỉnh lại trang phục một chút rồi nghiêm nghị ngồi xuống.

Thủ tướng Anh – William Johnny nhìn Diego, thắc mắc:

— Massimo. Vương hôm nay không sao chứ?

Đây chính là câu hỏi mà tất cả những người có mặt trong phòng hội nghị muốn hỏi, nhưng không có can đảm. Giờ thì có người thay họ nói ra, họ phải nhiệt tình ” cảm ơn ” chứ:

– ‘ Phải đó. Vương sao lại vắng mặt? ‘

– ‘ Đúng. Đúng. Không phải ngài ấy luôn luôn tham gia cuộc họp này sao? ‘

– ‘ Đúng đấy. Thật bất ngờ! ‘

Đối với những người đi theo Vương đã lâu như Diego, chắc chắn một điều: Cậu ấy rất ghét những người thắc mắc về chủ nhân của mình.

Với cặp mắt đầy nộ khí, Diego vươn tay rút khẩu súng ngắn ở thắt lưng bên trái ra, mở chốt an toàn, chĩa khẩu súng thẳng lên trời, bắn 3 phát thể hiện sự uy nghiêm:

* Pằng *

* Pằng *

* Pằng *

Cả một đám lãnh đạo hoảng sợ cúi đầu xuống. Không ai dám hỏi thêm một câu nào nữa, thậm chí cả một tiếng động còn không có.

Đó mới chính là điều khiến cho họ sợ hãi. Đám người đó nắm trong tay rất nhiều binh quyền, kể cả những vũ khí nguy hiểm. Nhưng họ không dám đả động đến người mang danh Vương này. Bởi vì sao?

Chính vì hắn có khả năng khiến họ mất tất cả…chỉ trong một thời gian ngắn.

Rất ngạc nhiên có phải không? Nói ra chắc tất cả mọi người đều không tin. Vì ai cũng nghĩ, trụ cột của một nước đã có được nền độc lập như họ, chẳng có lý do nào để hạ bệ họ cả.

Nhưng tất cả đều sai rồi. Chức vị của họ đang có, đều do Vương ban cho. Họ chỉ đang tạm thời giữ nó và làm tốt nhiệm vụ của mình.

Diego nhìn nét mặt hoảng sợ của ” các nhà lãnh đạo ” thì không khỏi khinh bỉ. Cậu ta gằn giọng chất vấn:

– Các người có quyền lên tiếng hỏi sao?

….Im lặng…. …..Hoàn toàn im lặng…..

Diego từng bước từng bước đi đến vị trí của Thủ tướng Anh, bàn tay đung đưa khẩu súng trước mặt ông ta, sau đó dừng lại trước thái dương. Cậu ta ” nhẹ nhàng ” hỏi:

– Ngài William, có phải….ngài sống quá lâu rồi không?

William Johnny toát mồ hôi hột trước câu hỏi đầy tính hâm dọa này của Diego. Lấp bấp trả lời lại:

– Tôi…Ma…Massimo…tôi chỉ …..chỉ là quan tâm Quốc Chủ mà thôi.

– Ồ…..thì ra là quan tâm. Tốt nhất nên ngậm cái miệng ông lại, nếu không….

Cậu ta đột nhiên nhìn qua Thomas Jackson, giọng nói trêu đùa giỡn cợt:

— Nếu không sẽ giống như gia đình của ngài Thomas vào 40 năm về trước. Hahahahah….

Diego cười lớn một trận, rồi trở lại vị trí cũ.

Thomas Jackson bị người ta nhắc lại chuyện không vui nên tức muốn nổ đom đóm mắt, định đứng lên phản bác thì bị Đại công tước Louis Phillip kéo lại, khuyên nhủ:

– Này Thomas, đừng nên dại dột mà làm bậy.

Jackson nghe được lời khuyên này thì trở nên bình tĩnh hơn, gật nhẹ đầu một cái, rồi an tọa.

Diego Massimo trở về trạng thái cũ, lạnh lùng giải đáp thắc mắc của họ:

– Vương hôm nay không thể đến, lý do cũng không cần phải nó với các người.

Cậu ta dừng lại, lấy trong túi vest ra một chiếc USB, nói tiếp:

– Hãy lắng nghe thật kĩ những lời ngài ấy dặn!

Không quan tâm đến vẻ mặt ngơ ngác của họ, cậu ta đi ra sau tấm màn chắn, gắn chiếc USB vào máy tính, đôi tay linh hoạt chuyển động trên bàn phím.

Vài phút sau, hai chiếc loa lớn của phòng hội nghị vọng lên một giọng nói quen thuộc:

– Các vị! Liên minh Quốc Chủ từ nay về sau sẽ không can thiệp vào bất cứ hành động của Nhật Bản và gia tộc Thomas. Hai người hãy nhớ cho kĩ : đừng ngu ngốc làm những chuyện mà mình không nên làm. Cuộc hội nghị hôm nay sẽ do Diego chủ trì. Tạm biệt!

Sau khi nội dung trong chiếc USB được công bố, tiếng bàn tán, chỉ trích cũng bắt đầu nổi lên. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hai nhân vật chính ngày hôm nay.

– ‘ Không phải chứ! Vương ra quyết định như vậy là có ý gì? ‘

– ‘ Lần này họ đã chính thức chọc giận Quốc Chủ rồi. ‘

– ‘ Đang yên đang lành, cứ thích gây họa. ‘

– ……

Đổi lại với những ý chỉ trích của họ, Yshutashi và Jackson mặt mài bây giờ đã tái mét. Vừa hoảng sợ, vừa chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.

Chưa để họ hoàn hồn lại thì Diego đã từ tấm màn đen bước ra, nói một câu khiến cả khán phòng sững người:

– Như Vương đã nói, từ ngày hôm nay, Nhật Bản và gia tộc Thomas chính thức bị trục xuất khỏi Liên minh Quốc Chủ.

Yshutashi nghe xong thì mất bình tĩnh, như một con chó điên mà gào thét:

– Không thể nào! Tất cả đều là giả dối! Tại sao tôi lại phải rời khỏi Liên minh Quốc Chủ? Vương đúng là lạm dụng quyền lực, ức hiếp người quá đáng. Cậu ta không hỏi ý kiến của mọi người mà trực tiếp đưa ra quyết định. Thật quá đáng!

– Ông câm miệng!___ Diego quát thẳng vào mặt Yshutahsi.

Chưa đợi Diego nói câu tiếp theo thì Chủ tịch Thượng Nghị viện Italya đã lớn tiếng mắng Yshutashi:

– Ông dám phỉ báng cả Quốc Chủ. Một con chó sắp không có đường lui như ông cũng dám lên tiếng ở đây sao?

Đối với Italya nói chung và đối với vị Chủ tịch này nói riêng thì việc Liên minh Quốc Chủ đặt trụ sở chính ở đây là niềm vinh dự của đất nước họ. Với những người phỉ báng niềm vinh dự này, bọn chúng đều không xứng đáng để sống.

Trái ngược với vẻ mất bình tĩnh của Yshutashi, Thomas Jackson lại điềm tĩnh đến lạ thường. Dù đúng thật là tức giận, nhưng ông ta không muốn thể hiện.

– Xin hỏi lý do của việc gia tộc Thomas phải rời khỏi Liên minh Quốc Chủ?

– Đơn giản vì Vương không muốn chứa chất các người. Liên minh Châu Âu càng không muốn như vậy.

Đúng ha. Một con chó bị chủ của mình đuổi khỏi nhà, vậy thử hỏi, còn có nhà nào dám chứa chất nó không?

– Cậu…__Jackson cứng họng.

– Được rồi. Lôi họ ra ngoài đi. Phiền phức!___Diego phất tay ra hiệu cho vệ sĩ ” tiễn ” hai vị ” khách quý ” ra ngoài.

Lập tức, bốn vệ sĩ đi đến, người lôi người kéo họ ra khỏi căn phòng. Chỉ để lại tiếng la hét ai oán:

– ‘ Liên minh Quốc Chủ sẽ sớm bị diệt vong. ‘

……..

Cả khán phòng chỉ còn lại sự yên lặng. Một sự yên lặng chết chóc.

– Được rồi. Cuộc họp hôm nay nội dung chỉ như vậy. Vương căn dặn các vị, 1 tuần sau hãy bay qua Trung Quốc, tất cả sự chỉ đạo sẽ được truyền trực tiếp từ ngài ấy. Tan họp!

Mọi người ai nấy với gương mặt khó hiểu mà rời khỏi phòng hội nghị.

Một tuần sau sẽ có chuyện gì nữa đây?

Rốt cục Vương là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK