• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biện viện Tuấn Lập….

Hiện tại, một mớ hỗn độn đang diễn ra tại nơi đây. Xe cấp cứu ra vào nườm nượp. Những người hiện tại có mặt trong bệnh viện cũng phải hú hồn vì sự việc này.

– Tránh ra!

– Tránh ra!

Một đám người mặc vest đen đang hùng hổ tiến vào, làm động tác dạt đường cho các cán được thuận tiện đẩy vào một cách nhanh chóng.

A Tam trên người đầy máu me, di chuyển khó khăn đi theo bác sĩ đẩy cô vào phòng phẫu thuật. A Nhất cũng đang trong tình trạng nguy kịch, được các bác sĩ ra sức cứu chữa.

30 phút sau….

Bệnh viện ngày càng đông nghẹt người, hầu hết toàn mặc vest đen, tay ai cũng cầm một khẩu súng đi đi lại lại khắp bệnh viện. Tuấn Lập hoàn toàn bị phong tỏa!

Đột nhiên, cửa phòng phẫu thuật của A Nhất sáng đèn, các bác sĩ lần lượt bước ra, tâm trạng ai cũng đầy rẫy sự phiền toái.

A Tam bước đi khập khiễng lại chỗ bác sĩ, tay kéo vạt áo của ông ta, hốt hoảng hỏi:

– Cậu ấy thế nào rồi hả? Nghiêm trọng hay không?

Ông bác sĩ nhìn thái độ của A Tam như vậy, thật không đành lòng nói ra kết quả. Nhưng rồi cũng lắc đầu, thở dài nói:

— Cậu ta trúng 4 viên đạn ở những chỗ hiểm, mất máu quá nhiều, khả năng sống sót không cao. Tôi nghĩ cậu….

– Cút đi!___ A Tam không đợi tên bác sĩ nói hết đã trừng mắt gằn giọng với ông ta. Dùng lực đẩy mạnh ông ta sang một bên, khập khiễng bước vào phòng phẫu thuật.

Đập vào mắt cậu ta hiện giờ là một A Nhất nhầy nhụa, máu lan ra khắp ga trải giường, hai tay yếu ớt cử động, con mắt cố gắng mở ra nhìn lấy A Tam.

A Tam vội đi lại quỳ xuống trước giường, tay nắm lấy tay A Nhất, khóe mắt cũng đã ngấn lệ.

Lúc này, A Nhất cũng đã siết chặt bàn tay máu của mình lại, hơi thở thoi thóp nở một nụ cười bi oán:

– Lão….Lão Tam….Cậu….có….có phải tôi…tôi rất giỏi…đúng…đúng không?

A Tam ngày càng đau lòng hơn trước câu nói của A Nhất, giọng không giữ được bình tĩnh:

– Phải. Cậu đã rất giỏi, cậu đã dùng hết sức để bảo vệ phu nhân rồi! Giờ thì hãy cố gắng….cố gắng ở lại có được không?

A Tam như đã xuống nước cầu xin A Nhất rồi. Vẻ mặt đau buồn ấy khiến cho người ta không khỏi thương tâm

Lực tay của A Nhất ngày càng siết chặt, giọng cũng trở nên yếu dần:

– Tôi….tôi xin lỗi!…Tôi…tôi cảm thấy mình …. không…. không trụ…trụ nổi nữa rồi. Người….người anh…anh em… tôi….tôi giao….giao an nguy Chủ….chủ thượng lại cho cậu….giúp…giúp tôi.

– Được rồi! Cậu….đừng nói nữa. Chắc chắn sẽ có cách cứu cậu mà.__ A Tam lắc đầu nức nở.

Con mắt của A Nhất sắp không trụ nổi nữa rồi, máy đo nhịp tim ngày càng thấp. A Nhất lấy tay để lên vai của A Tam, yếu ớt nói:

– Lão…lão Tam….tôi….tôi mệt rồi….tôi….tôi muốn…muốn ng…..

* Bíp *

* Bíp *

* Bíp *

Cánh tay của A Nhất rơi tự do thoát khỏi vai của A Tam, cùng lúc đó máy đo nhịp tim cũng phát ra tín hiệu.

– Không!!!!!!__ A Tam gào lên trong vô vọng.

” Này Tam! Có phải cậu lại không chăm chỉ luyện tập đúng không? “

” Lão Tam của chúng ta cứ độc thân thế à? “

” Nào! Tam, chúng ta đi uống vài ly. “

” Nhiệm vụ lần này hoàn thành, tôi sẽ dắt cậu đi coi vợ. Thấy thế nào, Tam? “

” Hahahhahhaha “

Kỉ niệm là thứ có thể giết chết một con người đang sống rất bình thường!

A Tam bần thần đứng dậy, lấy tay vuốt con mắt còn mở của A Nhất, cẩn thận kéo chiếc chăn trắng lại. Xong xuôi thì đứng nghiêm chỉnh, cúi đầu thật sâu:

– Lão Nhất! Cậu đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ của mình. Tôi sẽ thay cậu làm nốt phần còn lại! Yên nghỉ đi….Nhất ca!

_____

Phòng phẫu thuật của cô…

Các bác sĩ gấp gáp, miệng không ngừng hoạt động, hàng loạt mệnh lệnh liên tiếp được nhả ra:

– Viên đạn cách tim 0, 8cm. Dao, kéo tiến hành phẫu thuật.

– Nhịp tim không được ổn định, dùng biện pháp tốt nhất để tránh sảy ra sự cố.

— Tiêm thuốc gây tê, chuẩn bị lấy đạn.

– Gắn ống thở, tiếp oxi vào phổi.

……. 4 tiếng sau…….

– Đạn đã được lấy ra an toàn, tiến hành khâu vá.

– Phát hiện bệnh nhân mang thai 2 tuần.

– Cái….cái này…?

– Tiêm một liều thuốc đảm bảo an toàn cho thai phụ….

* Bíppppp *

– Tim ngừng đập!

– Thời gian tử vong 17 giờ 32 phút 48 giây…..

– Sao có thể tử vong chứ, không phải là đã lấy đạn ra rồi sao?

Nghe tin tử vong của nạn nhân này, đa số các bác sĩ tiến hành cuộc phẫu thuật đều bị choáng váng. Tay cầm dao kéo cũng run mạnh.

Dùng tâm trạng nặng nề cố gắng bước ra khỏi cánh cửa của phòng phẫu thuật.

Tứ Đại Sát Thủ đã đứng đó từ bao giờ, họ không nói không rằng mà chỉ chờ căn phòng đó đổi đèn.

Thấy đám bác sĩ bước ra, Tinh Nhi nhanh nhẹn chạy tới hỏi:

– Có phải đã thành công rồi không?

Tên bác sĩ chính dùng ánh mắt dè chừng, nhìn một lượt qua khắp dãy hành lang của khu phẫu thuật, sau đó đổ mồ hôi. Không dám nhìn thẳng vào Tinh Nhi, nói:

– Trong quá trình lấy đạn…chắc có lẽ đã…đã có sơ suất nên…nên bệnh nhân đã tử vong.

Tứ Đại Sát Thủ nghe tin này thì không nói gì, Tinh Nhi buông tay ông bác sĩ ra, sau đó không ai bảo ai đều đồng loạt quỳ xuống trước phòng phẫu thuật đó.

Nếu không chú ý kĩ, chắc sẽ không ai thấy một cái nhếch môi quái dị trên khuôn mặt 4 người….!

A Tam bần thần nhìn cánh cửa, bước chân chậm chạp đi tới đó, quỳ xuống, cúi đầu hô lớn:

– Phu nhânn!

Các vệ sĩ được điều động tới đây nghe tiếng hô đó thì bỏ vũ khí trên tay xuống đất rồi cũng quỳ xuống theo.

Không khí bệnh viện ngày càng u ám. Các bệnh nhân khác cũng phải thắc mắc trước một màn như thế này.

– ” Rốt cục là chuyện gì vậy? “

– ” Thế này là sao? Có ai nói cho tôi, chuyện gì vừa mới xảy ra không? “

– ” Tôi biết. Tôi biết. Nghe đâu là có người vừa mới tử vong trên bàn phẫu thuật. “

– ” Có biết danh tánh không? “

– ” Chuyện này thì không! Nhưng tôi thấy Tổng giám đốc của Dương Tế quỳ trước căn phòng đó. “

– ” Chắc chắn là không phải chuyện nhỏ rồi. “

___

Các bác sĩ hỗ trợ trong cuộc phẫu thuật này cũng đi ra. Lòng ai nấy cũng bất an lo sợ, riêng chỉ có một người…

Người đàn ông đó cởi khẩu trang ra, để lộ một nụ cười khinh bỉ.!

____

Tình hình cứ diễn ra như vậy cho đến khi….

1 tiếng sau …..

Lại có thêm một đống người đi vào…dẫn đầu không ai khác là Dương Lãnh Hoàng Dạ!

Khuôn mặt dữ tợn của hắn làm cho các y tá và bác sĩ đều phải sợ hãi né tránh.

Đảo con mắt nhìn đám người của Dương Lãn Đế Quốc đang quỳ kia, hắn hoảng hồn chạy tới quầy hỏi thông tim của bệnh viện, bóp cổ cô y tá đang túc trực hỏi:

— Nói! Vợ tôi đang ở đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK