• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Âyda, Hàn à ~ Anh nhìn xem. Ông bà xui cũng đến rồi~

—————————————–

Khách sạn The King…..

Đoàn người nghiêm nghị tiến vào khách sạn.

Cung Hoàng Danh Hạo vẫn cứ khăng khăng ôm Phiến Gia Tuệ vào khách sạn. Nhân viên muốn lòi luôn cả con mắt…xì xầm to nhỏ:

– ‘ Cậu xem….thật là tình cảm ‘

– ‘ Đúng đấy. Người phụ nữ ấy….đẹp quá. ‘

– ‘ Công bằng mà nói, người đàn ông cũng rất đẹp a ~ ‘

Ông ôm vợ mình đến trước cửa thang máy mà không cần hỏi số phòng. Ấn vào tầng cao nhất…thẳng tiến.

Bên ngoài khách sạn, Havard cũng hớt hải đi vào. Nhân viên thấy vậy thì đấy lại vẻ mặt niềm nở, cúi chào thể hiện sự tôn kính.

Havard không quan tâm tới ba cái nghi lễ quỷ quái này.. Từ khi kế vị đến bây giờ cũng được 13 năm. Ông nhiều lần đề ra chính sách bãi bỏ nghi lễ cúi đầu, vì ông nghĩ mình không xứng đáng nhận nó. Nhưng đều bị các quan chức nhà nước kháng cự. Ông cũng đành mặc kệ, xem như cho qua…

– Hai người lúc nãy đâu?__ Hấp tấp

– Thưa ngài Nga hoàng kính mến, họ đã lên phòng tổng thống rồi ạ.__ Lễ tân trả lời.

– Ừ.

Nói rồi đi thong thả về phía thang máy. Ấn lên tầng cao nhất ( 35 )…..

Phòng Tổng thống 1003…

* Cốc *

* Cốc *

* Cốc *

Đôi vợ chồng đang ân ân ái ái mặn nồng trong phòng thì bị tiếng gõ cửa quấy rầy. Cung Hoàng Danh Hạo hậm hực, bước từng bước nặng nề ra mở cửa.

* Hình *

Cánh cửa được mở với một lực mạnh, dội thẳng vào tường. Vẻ mặt đen như đít nồi của ông khiến cho Havard run rẩy:

– Hạo…Tôi…tôi có làm phiền cậu không?

– Không…mà là RẤT phiền.

Rõ ràng là đang nằm ôm vợ, chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bị quấy phá thế này. Hỏi lý do này đủ để Havard ăn đập chưa?

– Hahaha…cậu cứ…tiếp tục..hahaa..

Havard là đang sợ a. Ông như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế này, làm sao không sợ cho được.

– Được rồi, vào đi.__ Ông bất đắt dĩ mời ” Khách “.

Hai người cùng nhau bước vào. Trước mắt là một thân ảnh người phụ nữ đang ôm con gấu bông ngủ ngon lành, chẳng biết trời trăng mây gió là gì.

Havard đứng ngớ người, nhìn chằm chằm vào Cung Hoàng phu nhân, suy nghĩ: ” Cô ấy vẫn đẹp như ngày nào…ha “

Danh Hạo thấy vẻ thẫn thờ của thằng bạn, đôi mắt lại dáng lên người vợ yêu quý của mình thì trong lòng lại thoáng lên một vẻ tức giận. Ông hắng giọng:

– Ừm…hưm. Làm gì nhìn vợ tôi thẫn thờ như thế hả?

Havard giật mình, đôi mắt chuyển hướng qua Danh Hạo, cười gượng:

–Haha..không có gì. Chỉ thấy cô ấy rất…à thôi không gì.

Danh Hạo tỏ vẻ nghi ngờ nhưng rồi cũng chẳng để ý. Ông chỉ tay vào phía sopha, bảo:

– Cậu lại đó ngồi, cho mình 5 phút.

– Ừm.

Havard không lại sopha ngay mà tới quầy rượu, tự rót cho mình một ly vang trắng. Tiến lại phía sopha, ngồi xuống, nhấp nháp ly rượu đắng trong tay.

Cung Hoàng Danh Hạo biết anh ta đang nghĩ gì chứ. Tất nhiên là biết, biết hết mọi sự ưu tư của Havard lúc này.

Một Nga hoàng của Vương quốc Nga rộng lớn chỉ lấy duy nhất một người vợ…dĩ nhiên người vợ này là do ông bị ép buộc phải lấy. Đường đường là Nhà lãnh đạo tối cao của một đất nước, không lấy vợ, họ sẽ nghĩ anh ta thế nào? Gay? Chắc chắn là không. Thế nên người vợ này dù được ngồi lên chức phu nhân của Nga hoàng thì sao? Cô ấy cũng chẳng thể có được trái tim của anh ta.

Trái tim ấy đã thuộc về một người phụ nữ…một người phụ nữ mà có đánh đổi cả hoàng vị cũng chẳng thể có được — Phiến Gia Tuệ.

Danh Hạo chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Ai bảo vợ ông đẹp quá làm chi? Đi tới đâu cũng trêu bông ghẹo trái.

Ông bước hết sức nhẹ nhàng về phía chiếc giường King Size, nằm xuống, chống tay trái lên đầu, ngắm nhìn người phụ nữ đang say giấc, nở một nụ cười ấm áp.

3 phút sau….

Danh Hạo vẫn cứ ngắm như thế. Ông không muốn đánh thức vợ mình. Nhưng phải làm thôi, ” khách ” đang đợi đấy cơ mà.

Vòng đôi tay rắn chắc có chắc chai sạn qua eo bà. Ông ghé sát vào tai, giọng nói muôn phần cưng chiều:

– Bà xã à….tối rồi chúng ta ngủ tiếp có được không?

Phiến Gia Tuệ nghe giọng nói quen thuộc đang vang vọng bên tai, nhẹ nhàng cựa quậy xoay người về phía ông, dang đôi tay thon nhỏ ôm lấy ông, đầu rúc vào vòm ngực rắn chắc, giọng nũng nịu:

– Ưm…em muốn ngủ..Ông xã à ~ em buồn ngủ lắm.

Danh Hạo cưng chiều hôn vào trán bà, vòng tay cũng siết chặt hơn, ôm sát bà vào người mình:

– Tối ngủ nữa có được không? Chúng ta còn có chuyện quan trọng mà. Thế nào bã xã?

Bà lim dim, lấy tay dụi dụi đôi mắt còn đang thiếu ngủ. Ngồi dậy quan sát căn phòng thì nhìn thấy một vị khách ” không mời mà đến ” đang ngồi trên sopha, hai chân vắt chéo nhau, tay cầm ly vang trắng. Giọng nói đang ngớ ngủ vang lên:

– Havard, anh tới khi nào vậy?

– Cách đây 4 phút, cô nương ạ.__ Anh ta thản nhiên dựa vào ghế, nhìn Gia Tuệ trả lời.

Bà chỉ gật đầu rồi quay sang chồng mình, mếu máo:

– Chồng à ~ Bế…bế em đi vệ sinh cá nhân…

Ông dở khóc dở cười với người vợ này. Thật đáng yêu hết cỡ. Bà vẫn như ngày nào…lạnh lùng với tất cả mọi người nhưng gia đình là ngoại lệ. Đặc biệt là ông.

Ông cúi xuống đặt lên môi bà một nụ hôn mặc kệ có sự hiện diện của ” người thứ ba “. Xoa xoa đầu bà đầy cưng chiều:

– Được, anh bế em.

Người ôm người bế nhau vào nhà vệ sinh. Người còn lại chỉ biết cười khổ.

Xong xuôi, hai vợ chồng nhà họ Cung Hoàng bước ra với vẻ mặt niềm nở. Dìu dắt nhau về phía sopha, ngồi xuống, bắt đầu cuộc bàn luận.

— Cậu thành thật khai báo đi. Oku Yoshida qua đây gặp cậu để làm gì? Có cần tôi đều tra không….Charles?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK