• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4: Cảnh Sát - Lời Cảnh Cáo Của Dương Lãnh Hoàng Dạ

Dường như sực nhớ có gì đó không đúng, hắn bất giác nhếch môi cười nhẹ, trong lòng như biết hung thủ là ai rồi.

Còn ai ngoài cô ấy, thử nghĩ lại xem...Thứ nhất, cô ấy là con gái nhưng nhìn thế nào cũng không ra là trên khuôn mặt của cô ấy không hiện lên một vẻ sợ sệt nào, ngược lại còn thản nhiên ngồi ở đây nhâm nhi ly rượu giống như đang thưởng thức một phong cảnh tuyệt đẹp trong quán Bar của hắn....Thứ hai nếu không sợ thì ít nhất phải có một sự hiếu kì chứ đằng nào lại ngồi như không có chuyện gì thế này. Nhìn qua nhìn lại thì cô chả bình thường chút nào thế là anh đoán cô là hung thủ....." nhìn tưởng là một thỏ con yếu đuối, ai ngờ là một con đại bàng đã có cánh dài cả trượng...thật không thể tin nổi" .....suy nghĩ của anh hiện giờ.

Thấy anh cứ nhìn cô bất giác chịu không nổi liền quay đầu tránh mắt đối mắt với anh ta thì lại vướng vào phiền phức. Đây là đâu chứ. Có phải là một quán nước bình thường đâu, mà là quán Bar Brutal đấy. Chủ quán Bar này kể cả ba cô cũng phải nể 1 phần huống hồ lại là cô. Với gia thế của cô không phải là sợ những người trong đây ....hứ, chỉ toàn tép riu.... tại vì cô không muốn mang phiền phức muốn nhanh cơ hội này trốn thoát thì gặp phải tên háo sắc như anh. " Phải kím cách chuồn thôi".

Thấy cô tránh ánh mắt của mình, còn ra vẻ tức giận xù lông như con mèo như thế, anh bất giác nở nụ cười...

" Con mèo này dễ thương quá"

Cô thấy anh cười liền đứng dậy định quay gót rời đi thì cảnh sát ập vào phong tỏa quán Bar. Vẻ mặt cô vẫn bình thản xem như chưa có chuyện gì.

Cảnh sát trưởng tiến vào đi tới chỗ anh nói chuyện gì đó, cô nghe không rõ nên cũng không để ý làm gì....thế là vẫn quay gót rời đi.

Anh nhìn theo bóng dáng người con gái ấy dần khuất khỏi tầm mắt mình thì trong lòng hiện lên vẻ mất mát. " Thật muốn, rất muốn cô ấy ở lại".

Cảnh sát trưởng nhìn thấy dáng vẻ bần thần của anh thì lên tiếng gọi:

-Dạ, chuyện này là sao hả?

- Hỏi họ._ Anh đưa tay chỉ về phía đám bạn của mình, đôi mắt vẫn nhìn theo bóng dáng của người con gái đang bước khỏi quán Bar Brutal. " Tôi sẽ bắt được em về nhà....Thỏ Con" ....hắn nói thầm trong lòng.

- Anh mới là người giải thích chứ. Quán Bar này là của anh, Đông Chính lại chết trong địa bàn của anh, anh hỏi chúng tôi làm sao có thể ăn nói đây._ Cảnh sát trưởng lên tiếng, trong câu nói có vẻ trách móc.

- Kêu bọn họ lên tầng 3._ Giọng nói lạnh nhạt ấy làm cho tên Cảnh Sát Trưởng run rét.

- Ừm.

Trở lại Tầng 3....

- Rồi đó, có phải cậu nên đưa cho tôi một lời giải thích không._ Cảnh sát trưởng nhìn chằm chằm vào hắn, lời nói mang vẻ trách móc và ra lệnh

- Không có gì giải thích cả._ Hắn nhởn nhơ nói, vẻ mặt hiện rõ....* chả liên quan gì tới tôi*...

- Cậu...cậu....haizzzz._ Cảnh sát trưởng nói không nên lời rồi thở dài một tiếng.

- Hoàng, cậu cho người kím một tên ăn mày nào đó rồi đổ tội lên trên đầu hắn. Nhớ....TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƯỢC KÍM RA HUNG THỦ của vụ án này._ Hắn buông nói, trong những chữa cuối còn gằn giọng như cảnh cáo.

- Tại sao chứ? Cậu không cho kím hung thủ, lẽ nào...lẽ nào là cậu làm...__

- Tôi không làm và không cho biết là ai đã làm vụ này. Chuyện tới đây chấm dứt..._ Dừng một lát hắn lại lên tiếng nói...à không là đe dọa..

- Nếu các cậu cố tình làm trái ý mình thì đừng trách Dương Lãnh Hoàng Dạ này vô tình.

Giọng nói của hắn khiến cả đám bạn và Cảnh Sát Trưởng không khỏi sợ hãi. Hắn là ai, danh tiếng của hắn đâu chỉ là nói cho có chứ. Hắn đã nói được thì sẽ lằm được....mà hung thủ vụ này là ai mà khiến cho hắn phải lên tiếng bảo vệ như thế, còn cảnh cáo họ không được tìm....haizzz coi như bỏ qua vậy, dù sao có người ra tay diệt trừ hậu hoạn cho mình thì cần gì quan tâm chứ.

- Được, mình sẽ cho người đi kím ngay._Tuấn Hoàng lên tiếng, gương mặt không biểu cảm lúc nãy giờ đã toát lên vẻ lạnh lùng đáng kể.

- Hắc Tử, với gia thế của cậu mình nghĩ sẽ làm ổn thỏa chuyện này. Kêu ba cậu sẽ lí gọn gàng một chút, tốt nhất đừng ảnh hưởng tới tên mặt lạnh này...không thì chúng ta chết mất._ Vũ Phong im lặng từ lúc lên phòng tới giờ, bây giờ đột nhiên lên tiếng nhắc nhở người tên là Hắc Tử ấy. Vẻ mặt vẫn còn sợ sệt với lời nói lúc nãy của hắn.

- Ừm, mình biết rồi. Mình đi xử lí liền đây.

Cảnh sát trưởng là người tên Hắc Tử mà Vũ Phong vừa mới nhắc vội vàng lên tiếng rồi đi nhanh về phía cánh cửa bước ra ngoài.

Căn phòng bây giờ đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, ai nấy đều không dám lên tiếng chỉ chờ đợi vẻ mặt của hắn dịu xuống rồi mới dám mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK