• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô y tá nhíu mày vì đau đớn, cổ họng bị bóp chắt khiến cho lời nói càng khó nghe:

– V….vợ….anh….là ai chứ?

Hắn tức giận đến không nói được gì, lực tay siết mạnh đến mức muốn cướp mạng của cô y tá. Diego thấy vậy liền cản ra hắn ra, thông thạo tiếng Anh hỏi cô ấy:

– 5 hours ago there was an accident, they were all injured and moved here?

( 5 tiếng trước vừa có một vụ tai nạn, họ đều bị thương và được chuyển đến đây? )

Cô y tá như vừa bước ra khỏi cửa Tử thần, ho sặc sụa. Nghe được câu hỏi đó thì liền nhanh nhẹn trả lời:

– Oh, Yes! These are all people who come with them.

( Oh, Đúng vậy! Đây đều là những người cùng đến với họ.)

Chưa để Diego hỏi tiếp, hắn đã trực tiếp bổ nhào lại, chỉ tay vào đám vệ sĩ, giọng lạnh thấu xương:

– Chuyện này là sao? HẢ?

Cô y tá không dám nhìn hắn, hai chân ở dưới quầy đã run lẩy bẩy. Đúng lúc này, A Tam từ bên trong khó khăn bước thật nhanh về phía hắn.

Hắn thấy bóng dáng của cậu ta đi ra, liền thẩy cô y tá sang một bên, ánh mắt như Tula từ địa ngục chạy về phía A Tam, nắm cổ áo cậu ta nhấc lên, gầm như một người điên:

– Cô ấy đâu? Như thế nào rồi? Nói mau!

A Tam như người chết, không dám nhìn vào hắn, vùng nhẹ thoát khỏi cánh tay của hắn. Sau đó thì quỳ xuống, nước mắt trên khuôn mặt lạnh tanh cũng đã rơi xuống:

– Chủ thượng….Tôi….tôi xin lỗi!

– Mẹ kiếp! Cậu đưa tôi đi gặp cô ấy, cô ấy không bị thương đúng không? ___ Trước lời nói xin lỗi của A Tam, hắn như muốn mất bình tĩnh, nhưng vẫn cố gắng trấn an mình, hết sức nhẹ nhàng hỏi lại cậu ta.

A Tam chứng kiến bộ dạng của này của Chủ thượng mình, lòng không khỏi đau nhói.

– A Nhất đã chết trong vụ này. Còn phu nhân…phu nhân cũng….cũng đã….

* Chát *

Dương Lãnh Hoàng Dạ liền tát mạnh vào mặt cậu ta một cái, gào thét:

– Con mẹ cậu!

Nói xong thì rút khẩu súng trong thắt lưng ra, chốt khóa cũng đã được mở:

* Pằng *

Cũng may do Diego nhanh nhẹn hất khẩu súng qua một bên dẫn đến việc viên đạn bị bắn lệch, cách A Tam một khoảng quá ngắn:

— Vương! Đừng giết cậu ta, chúng ta…. đi xem phu nhân trước!

Hắn không thèm liếc qua A Tam một cái, bước chân nhanh nhẹn theo sự chỉ dẫn của vài tên vệ sĩ mà đến trước căn phòng phẫu thuật của cô.

Sở dĩ, cái xác chưa được chuyển đi là do lệnh của A Tam. Cậu ấy muốn Chủ thượng của mình có thể nhìn mặt phu nhân ” lần cuối “.

Ánh mắt như vô hồn của hắn nhìn thằng vào căn phòng phẫu thuật, bước chân cũng nhấc không nổi. Tâm trạng nặng nề, con mắt đã đỏ hoe, nhẹ nhàng mở cánh cửa ra.

Hiện trước mắt hắn là một nơi chứa đầy dao, kéo, thiết bị sơ cứu, phẫu thuật….quan trọng hơn là một tấm vải trắng che khuất thân hình của một người nào đó!

Trên gương mặt cương nghị ấy đã đọng lại vài giọt nước mắt, cố gắng nhấc từng bước từng bước đi tới chiếc giường. Đôi tay lạnh lẽo lật tấm vải trắng ra.

Khuôn mặt xinh đẹp, mủm mĩm thường ngày đã bị thay đổi thành một sắc mặt lạnh tanh, không chút huyết sắc. Đôi mắt nhắm nghiền, bờ môi khô khốc.

Dương Lãnh Hoàng Dạ đưa tay mình lên sờ khuôn mặt lạnh lẽo của cô, thẫn thờ nhìn tất cả những gì diễn ra trước mắt. Không kìm chế được mà nắm lấy tay cô, trao lên đó một nụ hôn nhẹ rồi đột nhiên quỳ xuống, khóc như một người điên:

— Tuyết nhi….Tuyết nhi…Anh xin lỗi…. Anh xin lỗi. Em đừng ngủ nữa có được không? Tỉnh dậy nhìn anh đi! Tuyết nhi….chúng ta vẫn chưa làm đám cưới mà! Bảo bối nhỏ còn chưa có, em…em đừng bỏ anh được không?

– Chúng ta đi tuần trăng mật ở Hawai nhé? Không thì có thể đi bất cứ nơi nào em muốn! Em…em thức dậy nhìn anh đi, thức dậy đi! Em nói yêu anh cơ mà….tại sao vậy? TẠI SAO?

– 23 năm! Anh đợi em 23 năm, em không nói câu nào liền bỏ anh lại. Em rất độc ác!

Tất cả những lời nói đó thì có ích gì? Đáp lại hắn vẫn là một sự im lặng ” chết chóc “. Một sự im lặng khiến người ta tức giận!

Hắn khóc ròng rã cả tiếng trời mới chịu đứng dậy, đặt lên môi cô một nụ hôn ” cuối “. Đưa tay xoa đầu cô một cái, dịu dàng nói:

— Anh Yêu Em!

_____

* Cạch *

Cánh cửa phòng phẫu thuật một lần nữa được mở ra, hắn mang một bộ dạng khác hẳn với lúc nãy đi ra ngoài.

Lướt nhẹ con mắt sang A Tam rồi không nói gì. Lại nhẹ nhàng đi lại chỗ Diego, làm một động tác đã cướp được khẩu súng trong thắt lưng của cậu ta, lạnh lùng bỏ lại một câu:

– Thông báo với truyền thông, ngày mai tôi muốn làm nghi thức MINH HÔN cùng cô ấy!

Sau đó thì đi một mạch, hướng về phía phòng viện trưởng, không quên ra lệnh cho cái đám vệ sĩ đứng dậy.

* Rầm *

– Là ai? Ai dám ngông cuồng như vậy?__ Tên viện trưởng đang gậm gụi đọc sách, đột nhiên nghe một tiếng động, chưa kịp nhìn đã vọt miệng la hét.

* Pằng *

” Áaaaaaaa “

Hắn từ bên ngoài xông vào, không nói một câu nào đã trực tiếp nổ súng, viên đạn không mắt bay thẳng vào chân của Viện trưởng, khiến ông ta ngã xuống đất, đau đớn kêu rên.

– Dương…Dương Lãnh thiếu chủ, cậu….a….cậu làm vậy có ý gì?

* Pằng *

” Áaaaaa “

Lại một viên nữa, nhưng trúng vào hồng tâm mất rồi!!

Vẫn là bộ dạng đó, lạnh lùng bước đi khỏi nơi bẩn thỉu đó. Nhìn theo bóng lưng ấy là một khoảng trời cô độc. Đó có phải là quả báo do hắn giết nhiều người quá không? Ha…thật đáng đời!

____

Tất cả những người khi nãy bây giờ đã tập trung hết ở trước cổng bệnh viện. Phải trái không dưới hai trăm người. Ai cũng đều mang một tâm trạng u ám.

Xác của A Nhất và cô được đặt trên cáng và đẩy đi giữa hai hàng người đang đứng. Đi qua chỗ nào, người của chỗ đó liền cúi đầu, đây là sự cung kính cuối cùng họ dành cho A Nhất cũng như ” cô “.

Hai cái cáng được đưa lên hai xe khác nhau. Hắn ngồi trên xe có chứa xác của vợ hắn – Cung Hoàng Thanh Tuyết. Tay vẫn cầm tay cô mãi không buông, lạnh lùng ra lệnh:

– Giết hết tất cả người trong đó! Làm nổ Tuấn Lập đi.

– Nhưng….

Rõ ràng đây là bệnh viện của gia đình nhà Tuấn Phong, hắn không nể một chút tình cảm nào mà đòi phá bỏ nó. Chưa kể những người trong đó không đơn giản chút nào!

* Pằng *

Tên vệ sĩ vừa mới phản bác đã bị ăn ngay một viên đạn. Giờ thì xuống ” nhưng ” với diêm vương được rồi!

Hai chiếc xe cùng một lúc khởi động, để lại nơi đó là tiếng la hét thất thanh của những người ở trong bệnh viện, cùng vài tiếng ….

* Bùm *

* Bùm *

” Tao sẽ khiến mày phải trả giá cho những việc mày làm hôm nay. Thomas Jackson! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK