• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay trở lại thời điểm 9 giờ 30 phút.

Trang gia…

– Cha, Dương Lãnh Chấn Thiên quả thật rất quá đáng. Mai Cầm không thể không có danh phận nào khi ở cạnh thằng nhóc đó.__ Trang Hải gắt gao phản đối trước ý kiến cho Trang Mai Cầm đi làm tình nhân của Dương Lãnh Hoàng Dạ.

Vợ ông ta cũng bức xúc không kém:

– Ba! Ba phải suy xét cho kĩ lại. Mai Cầm vẫn hơn con vợ đã chết của nó. Không thể nào…

– Con đồng ý!__ Trang Mai Cầm từ trên cầu thang đi xuống, có vẻ như rất vui vẻ.

Đúng ha! Trước giờ ả ta muốn bò lên giường của hắn như thế nào? Giờ đây có thể ở bên cạnh hắn thì còn gì bằng? Dù cho có làm một con điếm cho hắn phát tiết thì cô ta vẫn rất vui vẻ à!

– Mai Cầm, con…con đã suy nghĩ kĩ chưa?__ Trang Hải bất ngờ hỏi.

– Con quyết định rồi. Nếu như sinh được cho Dương Lãnh gia một đứa cháu, thì không phải con sẽ có thân phận sao?__ Cô ta tự tin nói.

– Nhưng….

– Được rồi cha mẹ. Con biết mình đang làm cái gì mà! Khi nào sẽ qua đó hả ông?

Trang lão gia tử biết mình đã gây họa cho cháu gái mình rồi, tuy thấy nó vui như vậy nhưng lão ta cũng không ngừng lo lắng.

– Ta sẽ nói với con sau. Nếu có chuyện gì, con cứ trở về Trang gia. Trang Đồ Hãn ta sẽ không bao giờ ruồng bỏ con.

Trang Mai Cầm cảm động, rưng rưng nước mắt chạy tới chỗ Trang Đồ Hãn, ôm chặt ông ta lại, khóc:

– Cảm ơn ông. Cháu sẽ không sao đâu mà.

Ông ta xoa đầu ả, mỉm cười:

– Ngoan!

____

Sáng hôm sau….

Dương Lãnh dạ trạch….

Vẫn là một bầu không khí u ám của ngày hôm qua. Ai nấy đều ủ rũ, buồn rầu tới cơm cũng khômg muốn ăn.

Mặc Hàn cùng vợ và ba mình đang ngồi uống trà ở phòng khách. Còn hắn…vẫn mang bộ dạng nhơ nhuốc, quần áo sộc sệt ngồi uống rượu cả đêm trong phòng. Ai kêu cũng chả động đậy, còn lạnh nhạt quát tháo họ.

Hạ Bình và Quỳnh Lệ Chi đang điều trị ở bệnh viện. Còn Tú Tú và bác Châu không may nên đã tử nạn vào cái ngày định mệnh đó. Công việc trong nhà sẽ do vài nữ hầu khác tiếp quản tạm thời.

7 giờ 25 phút sáng….

Hắn từ trên lầu bước xuống, tây trang đã chỉnh tề, tóc tai gọn gàng sạch sẽ, nhưng vẫn mang một khuôn mặt lạnh tanh.

Dương Lãnh Chấn Thiên thấy cháu trai bước xuống liền niềm nở ngoắc tay, kêu réo:

– Tiểu Dạ, qua đây! Ông có chuyện muốn nói với con.

Hắn ngước lên nhìn ông ấy rồi gật đầu, chầm chậm bước xuống. Theo sự kêu réo mà ngồi kế ông nội.

— Có chuyện gì sao ông? ___ Tuy có lạnh nhưng vẫn còn đỡ hơn bình thường, mang theo sự kính mến.

Mặc Hàn tranh nói với ba mình:

– Ông nội con muốn cho Trang Mai Cầm làm tình nhân của con. Thấy thế nào?

Hắn kẽ nhíu mày nhìn ông nội một cách khó hiểu, chỉ thấy ông ấy đang khẽ nhếch môi tỏ rõ khinh bỉ. Ông nhìn hắn ta, giọng nói chứa đầy sự yêu mến:

– Vợ con đã không còn nữa, ta biết con không ” muốn ” bất cứ người phụ nữ nào. Vậy nên, đem cô ta về thỏa mãn thú tính của con. Trang lão gia tử đã rất có lòng, chúng ta cũng không cần khách sáo.

Hiểu rõ ý tứ trong câu nói của ông nội, hắn cũng không nói gì. Chân mày đã dãn ra hơn, mọi ” thú tính ” đều dồn vào con mắt:

– Vậy thì cứ nhận đi. Cháu sẽ cùng Tuyết nhi chiêm ngưỡng bộ dạng thê thảm của tiểu thư nhà Trang gia.

Nói rồi đứng dậy bước ra khỏi cửa.

Mặc Hàn và Chấn Thiên đưa mắt nhìn nhau, xen trong tròng mắt có một tia tò mò khó hiểu. Gia Tuệ ngồi kế bên cũng thấy hơi sợ sệt đối với đứa con trai này.

Chẳng biết nó sẽ làm ra những chuyện kinh tởm gì nữa?

– Trang Đồ Hãn sẽ phải hối hận khi đưa ra quyết định ngu ngốc này!

_____

Chớp mắt một cái thì trời đã tối. Một bầu không gian lạnh lẽo, máu me bao trùm lên thành phố S….

10 giờ tối….

Phía sau biệt thự Tuyết Dạ….

Từ xa nhìn vào có thể thấy một đống lớn đã được lấp đất tỉ mỉ. Bên trong chứa một cỗ quan tài của thiếu phu nhân nhà Dương Lãnh – Cung Hoàng Thanh Tuyết.

Xung quanh ngôi mộ được 10 tên vệ sĩ canh gác, tay ai cũng cầm súng, bên hông còn gắn 2 quả lựu đạn, đi qua đi lại xung quanh đống đất cao đó.

Lúc này, một đám khoảng 20 người mặc đồ đen, bịt kín mặt trèo tường xông vào. Người đứng đầu ra lệnh:

– Thấy họ không? Đừng để phát ra tiếng súng.

Những người đó gật đầu tỏ ý hiểu. Người đứng đầu tiếp tục ra lệnh:

— Ống tiêm được chuẩn bị. Đã qua hai ngày, hôm nay nhất định phải thành công cướp ” mộ “.

Họ cũng gật đầu.

– Hành động!

20 người chia nhau ra hành động, riêng người đứng đầu thì đứng một bên canh chừng. Xung quanh căn biệt thự này toàn là sát thủ, không cẩn thận có thể mất mạng như chơi.

Khoảng 6 phút sau, người đứng đầu đi vào đã thấy 10 tên vệ sĩ nằm chèo queo dưới đất, cổ ai cũng có một vết cứa sâu, suýt chút nữa lìa đầu.

20 người vẫn đứng đó chờ lệnh. Người đứng đầu phất tay ra lệnh đào đất.

Những chiếc xẻng nhỏ nhắn được họ cất tỉ mỉ ở trong túi áo được lấy ra. Cả một quá trình đào không ai phát ra một tiếng nói.

10 phút sau …

Một cái quan tài màu trắng hiện ra trước mắt họ. Người đứng đầu véo áo xem đồng hồ rồi nói:

– Khiêng quan tài lên! Mở nắp.

….

Chiếc quan tài cuối cùng cũng thoát khỏi khói bụi của lòng đất, yên tĩnh trở về thế giới tươi xanh của mình. Cái nắp được họ cạy ra. Một thân hình xinh xắn nhỏ nhắn đang còn khoác trên mình bộ áo cưới, tay trái đeo nhẫn ở ngón áp út dần hé lộ.

Khuôn mặt trắng bệch, nhưng không có bất cứ mùi thối rửa nào tỏa ra từ thi thể ấy cả. Y rằng người đó chỉ đang ngủ một giấc dài thôi.

– Mau, khiêng Tân chủ thượng xuống.

Họ tiến lại nhấc cả người cô đặt xuống đất. Lúc này, bên ngoài lại có 4 người nữa nhảy vào. Đám người mặc đồ đen nhìn thấy đều cúi đầu:

– Tứ gia!

– Thuốc đâu?__ Một trong số họ lên tiếng hỏi.

Người đứng đầu lấy trong túi ra một lọ thuốc chứa chất lỏng màu xanh và một ống tiêm. Ghim ống tiêm vào trên nắp lọ thuốc, hút lấy đầy ống rồi đưa cho người đó.

Người đó đưa bàn tay mảnh khảnh của mình nhận lấy, tiến lại chỗ thi thể cô tiêm vào.

5 phút sau…

Thuốc đang ngấm trong cơ thể, thần sắc trắng bệch lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một nét mặt dần chuyển sang hồng hào, tươi tắn.

5 phút nữa…

Nét mặt chuyển đổi hoàn toàn, ngón tay trỏ của cô khẽ cử động, mí mắt dần hé mở. Cô tỉnh lại rồi!

Họ thấy rõ sự thay đổi này, tất cả đều quỳ xuống, cung kính chào hỏi:

— Tân chủ thượng, thiên tế!

Cô nhíu nhẹ chân mày, từ từ ngồi dậy. Đưa mắt nhìn toàn thân đang mặc bộ áo cưới kì quái, tay còn đeo nhẫn cưới. Cô quay sang hỏi họ:

– Chuyện này là sao? Tứ Đại Sát Thủ các người có phải nên giải thích không?

Oh…thì ra! Bốn người lúc này trèo tường phóng vào là Tứ Đại Sát Thủ của Dragon. Nếu đồn ra bên ngoài chắc sẽ rất mất mặt a!

Hạ Duệ không vội giải thích, mà nhắc nhở:

– Chúng ta nên rời khỏi đây trước đã. Sẽ rất nguy hiểm nếu để người khác phát hiện.

– Đúng. __ Ngụy Vũ Hà tán thành.

Cô nhăn mặt trách móc:

– Nếu như các ngươi tới trễ, bà đây sẽ phải xuống tâm sự với diêm vương thật rồi! Đi thôi!

Tinh Nhi đưa cho cô một bộ đồ dễ di chuyển. Cung Hoàng Thanh Tuyết tìm chỗ khuất người thay ra, rồi cùng họ rời khỏi. Chiếc nhẫn cưới vẫn còn nằm trên ngón tay của cô!

” Chồng à! Để đảm bảo sự an toàn cho cục cưng của chúng ta, chắc lần này sẽ phải để anh chịu khổ. Chờ em nhé! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK