• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa lúc mày vang lên một tiếng nói của đàn ông, trầm thấp, giọng có hơi khàn khàn, nhưng vẫn rất có uy nghiêm.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai người cùng một lúc qua đầu lại, ngạc nhiên. Dương Lãnh Mặc Hàn là người có phản ứng trước, nhanh nhẹn chạy dìu người đó vào sau đó cất tiếng nhẹ nhàng gọi:

— Cha? Sao cha lại đến đây?

Cha? Chắc là vậy rồi!

Người đàn ông có dáng vóc già nua, lưng cũng hơi cong, gương mặt có vài nét nhăn nhưng vẫn không giấu nổi sự lạnh lùng. Mái tóc bạc màu, chỉ có vài cọng tóc đen chen chúc với nhau. Tướng đi 3 phần yếu ớt, 7 phần uy nghiêm.

Thấy con trai chạy lại dìu dắt, ông nở một nụ cười thân thiện, sau đó vỗ vào tay của con trai mấy cái:

– Hôm nay là buổi hôn lễ của cháu trai mình. Là ông nội như ta sao lại không đến?

Giọng nói ông có phần vui vẻ, nhưng vẫn không giấu được sự u buồn. Từ con trai đến cháu trao của ông, tính cách y hệt nhau, không khác chút nào. Con ông thì không nói gì nhưng cháu ông…nó khó khăn lắm mới tìm được người nó yêu, vậy mà giờ….

Trang Đồ Hãn gặp mặt ông thì trong lòng hớn hở, vui không tài nào tả nổi:

– Lão Thiên, đúng là lâu rồi mới gặp lại ông. Nào, ngồi đi!

— Rất cảm ơn ông, nhưng đây là nhà của con trai tôi. Không cần sự tiếp đãi nồng nhiệt của Trang lão gia tử đây!__ Chấn Thiên lạnh nhạt đáp lại.

Dưới sự dìu dắt của con trai mà tiến lại sopha an tọa.

Mặc Hàn rót cho ông một ly trà, Chấn Thiên vui vẻ cầm lấy uống. Thần thái vẫn không thay đổi, đặt nhẹ cốc trà xuống, lạnh lùng nhìn Trang Đồ Hàn hỏi:

– Ông có ý kiến gì với hôn lễ này sao?

– Phải. Tôi không muốn để cháu trai của ông chịu thiệt thòi. Người làm sao có thể lấy ma được chứ?__ Trang Đồ Hãn nhanh nhẹn đáp.

Dương Lãnh Chấn Thiên khẽ nhíu mày, mặt vẫn không đổi sắc:

– Vậy…ý của ông là…?

Ông ta cười hớn hở:

– Hahahhaha…. ông thấy cháu gái của tôi như thế nào? Nếu chúng nó lấy nhau, há chẳng phải là môn đăng hộ đối sao? Hơn nữa, với cái đà này…Dương Tế và Trang thị sẽ cùng nhau phát triển vượt bậc. Ông có phải nên… suy nghĩ lại không?

Dương Lãnh Chấn Thiên không nói gì chỉ nở một nụ cười nhạt tỏ rõ sự khinh bỉ trước câu nói. Trong đầu hình như đã có một kế hoạch gì rồi:

– Oh…Vậy sao? Tôi thể xem xét lại lời của ông đó…

– Cha…__ Mặc Hàn khó chịu.

– Yên nào!__ Chấn Thiên vỗ nhẹ vai Mặc Hàn, trấn an cho ông ấy không kích động. Sau đó nhìn Trang Đồ Hãn, lạnh lùng nói tiếp:

– Cháu của tôi trước giờ không có khái niệm lấy thêm một người vợ nữa. Nếu ông đồng ý…tôi sẽ cho cháu gái ông làm một tình nhân, không danh không phận bên cạnh cháu trai tôi! Ông thấy sao…Trang lão gia tử?

– Ông…__ Lão ta tức muốn nổ đom đóm mắt.

Xưa nay, Trang Mai Cầm luôn là hạt ngọc quý báu của Trang gia, lão ta yêu chiều như tính mạng. Bây giờ thì sao? Họ muốn cho cháu gái của lão làm một ả tình nhân, không dang cũng chẳng phận đi bên cạnh hắn như một con điếm sao? Thật tức chết mà!

– Dương Lãnh Chấn Thiên! Tôi xem ông là bạn, suy nghĩ cho thanh danh của cháu trai ông, ông lại sỉ nhục cháu gái tôi như vậy? Ông đã quên tôi từng cứu ông rồi sao?

Dương Lãnh Mặc Hàn nảy giờ ngồi im lặng, đột nhiên bị nhắc tới chuyện này lại không vui. Chưa đợi cha mình lên tiếng, ông đã trực tiếp phỉ báng lão ấy:

– Trang Đồ Hãn, ông ngậm chặt cái mồm thối của mình lại. Nếu cha tôi không ngăn cản, Trang thị của ông đã là một đống đổ nát, không tiếng tâm như bây giờ. Cho cháu gái ông làm tình nhân của con trai tôi đã là phước ba đời nhà ông. Đừng vọng tưởng đến chức vị thiếu phu nhân đó!. Chúng ta đi cha!

Hai người đứng lên chuẩn bị rời khỏi chỗ đó. Chưa đi được 5 bước đã có tiếng gọi lại:.

– Được rồi! Cứ….cứ làm như hai người nói. Miễn sao đừng bạc đãi con bé!__ Lão ta ngấn lệ chấp thuận điều kiện ấy.

Hai cha nghe xong đều nhìn nhau nhếch môi cười khinh bỉ. Dương Lãnh Chấn Thiên không nhìn lão ta mà nhắc nhở:

— Điều đó phải xem tâm trạng của cháu trai tôi như thế nào đã?

Nói rồi hai người cũng khuất bóng. Trang Đồ Hãn vẫn đứng chần chừ, lắc đầu thở dài:

– Chịu khổ cho con rồi, Mai Cầm!

____

5 giờ chiều…

Buổi hôn lễ đã bắt đầu.

Hôm nay hắn vẫn bảnh bao như thường ngày, chỉ có đều sắc mặt rất tồi tệ.

Chiếc quan tài của cô được bốn người khiêng lên trên lễ đường, đi theo sau là ba cô – Cung Hoàng Danh Hạo và mẹ cô – Phiến Gia Tuệ. Ông phải ôm bà để dỗ dành, tránh vì đau buồn quá mà không kiềm chế gây náo loạn hôn lễ.

Hắn đã đứng trên lễ đường chờ sẵn, cố gắng mỉm cười cùng họ đỡ quan tài lên bục.

Ở trong quan tài có thiết kế một cần gạt. Đẩy nhẹ một cái sẽ nâng được cái đầu của người nằm trong đó.

Hôm nay quả thật cô rất đẹp. Chỉ có điều nó không đẹp như người sống thôi!!

Trải qua các bước hành lễ, đeo nhẫn. Hắn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, một giọt nước mắt cũng theo nụ hôn đó mà rơi xuống.

Sau khi hôn xong, Cha xứ lớn giọng tuyên bố:

— Mời tất cả mọi người đứng lên, dành 3 phút mặc niệm cho cô dâu!

Tất cả theo lời Cha xứ, đứng dậy cùng nhau trải qua 3 phút mặc niệm.

3 phút sau….

Toàn bộ nghi lễ đều xong xuôi, nắp quan tài sắp sửa được chú rể đích thân đóng lại, đưa đi chôn sẽ là nghi thức cuối cùng.

Khuôn mặt cô đã khuất dạng, lúc này bà Phiến mới khóc nấc lên. Khóc đến ngất xỉu….

7 giờ 30 phút…

Chiếc quan tài được di chuyển từ nhà chính sang biệt thự Tuyết Dạ. Khách cùng với hơn mấy trăm vệ sĩ hộ tống theo.

Nó sẽ chôn phía sau biệt thự…

– Hạ quan!

— Từ từ, từ từ…

….

– Xong rồi!

Cả một quá trình diễn ra vỏn vẹn 1 tiếng. Cha cô và hắn đã như người mất hồn, ánh mắt không thay đổi, tâm trạng càng thêm u sầu khi chiếc quan tài bị lấp kín.

8 giờ 30 phút….

Các quan khách đều lần lượt ra về. 3 ngày nữa sẽ cho người xây gạch dựng xung quanh để bảo đảm an toàn.

Hắn điều động 10 vệ sĩ thay nhau canh gác lúc đêm khuya. Cứ qua 3 giờ, sẽ có 10 người khác tới thay họ.

10 giờ….Dương Lãnh dạ trạch….

Nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, hắn đã là một người vô hồn, tay cầm di ảnh của cô, tay cầm chai rượu vang loại mạng của Pháp. Uống ừng ực như uống nước, miệng cứ lẩm nhẩm:

– Tuyết nhi…Anh nhớ em….

— Tuyết nhi của anh….em xa anh hơn một ngày rồi đó…

— Bảo bối…Anh yêu em….về với anh nhé….

Lúc này, chiếc điện thoại ở trên giường của hắn đột nhiên reo lên. Hắn không thèm nhìn là ai gọi, cứ vô tâm hờ hừng bắt máy.

– ‘ Vương! Thomas Jackson đã chạy qua địa bàn của Liên minh Châu Âu, hiện tại đang được Quốc vương Smith tóm. Ngài muốn xử lí liền! “

Nghe tới cái tên đó, hắn đột nhiên thay đổi một cách chóng mặt. Bộ dạng say sỉn lúc nãy y như rằng không phải của hắn.

Đôi chân mày nhíu chặt, ánh mắt tỏa ra tia lửa, hai tay cong lại thành quyền, chiếc điện thoại như bị nghiền nát. Sát khí vây quanh căn phòng, nhiệt độ giảm xuống còn âm độ. Giọng nói chứa đầy sự căm phẫn:

– Lôi hắn ta về Dương Lãnh Đế Quốc, ngày mai tôi sẽ tự giải quyết. Đừng để hắn chết, tôi sẽ sẽ khiến nó SỐNG KHÔNG BẰNG CHẾT khi nó dám động vào giới hạn của Dương Lãnh Hoàng Dạ này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK