• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng chủ tịch….

Tầng 124…

* Rầm *

* Rầm *

Hai tiếng đạp cửa liên tiếp khi cậu thư kí bên ngoài cũng phải giật mình.

– Chủ tịch có xu hướng bạo lực hồi nào vậy ta?

Với suy nghĩ vớ vẩn của cậu ta ở ngoài này, bên trong đã là một chuỗi thương tâm!

….

– Aaa..ui da ….

Cô bị hắn ném xuống chiếc giường trong phòng nghỉ một cách không thương tiếc. Đang lồm cồm dậy thì đã bị hắn đè lên, thô bạo chiếm lấy bờ môi căng mọng ấy.

– Ưm..ưm…buô…

* Roẹt *

Chiếc quần dài thòn lòn của cô nhanh chóng bị hắn xé rách. Không đợi sự phản kháng của Cung Hoàng Thanh Tuyết, hắn trực tiếp kéo khóa quần, lôi ” tiểu đệ ” từ chiếc quần lót ra ngoài. Mạnh tay kéo luôn chiếc quần nhỏ của cô, không bước dạo đầu đã hung hăng đâm hết vào.

– Aaaaaaaa …. Anh …. điên rồi sao?

…Chỗ đó của cô như bị xé rách, đau rát đến khó chịu. 6 năm chưa một lần quan hệ, của cô chắc chắn rất khít. Hơn nữa, lần thứ hai của cô phải trải qua một bước dạo đầu lâu ơi là lâu mà cô vẫn đau đấy thôi. Lần này đaz không dạo không đầu mà đã đi vào. Có đau chết cô rồi!…

Không quan tâm đến cảm xúc của cô, hắn đã mạnh bạo luận động, mỗi một cú thúc như muốn xé xác cô ra. Giận dữ kể tội cô:

— Tôi đã nói với em như thế nào hả? Em dám bỏ tôi tận 6 năm. Tôi chơi chết em!

Hắn điên cuồng thúc mấy cái. Thật khít! Không có gì bôi trơn âm đạo khiến cho ” tiểu đệ ” của hắn di chuyển khó khăn vô cùng.

Cô nằm bên dưới đau đớn rên rỉ, trong lòng lại vui mừng khôn xiết. Xem ra chồng cố rất biết giữ kẽ!

Một giọt nước mắt rơi trên má cô, lăn dài xuống bờ bị chiếm giữ ấy. Hắn như cảm nhận được giọt nước ấm nóng, động tác nhanh chón dừng lại. Ngước nhìn cô ở phía trên. Cô đang khóc! Là đang khóc đó!

Hắn luống cuống rút c.ự long ra. Lau khô nước mắt trên má cô. Bản thân cảm thấy ân hận vô cùng!

Tại sao hắn lại làm vậy với người mình yêu chứ? Có phải yêu quá dẫn tới bị thần kinh rồi không?

— Anh…anh làm em đau sao?

Cô nghẹn ngào nhìn hắn. Sắc mặt không mấy tốt tươi của Dương Lãnh Hoàng Dạ khiến cô vô cùng đau xót. Vòng tay qua ôm cổ hắn, siết chặt lại:

– Em xin lỗi! Xin lỗi anh!

Hắn chua xót ôm cô. Một tay giữ ở gáy, tay kia đặt ngay eo, ngước dậy ngắm ngay đôi môi sưng tấy ấy bú mút. Nụ hôn sâu vừa kết thúc, hắn đã mỉm cười dịu dàng nhìn cô, hỏi:

– Đừng đi nữa được không em? 29 năm! Chúng ta đã bỏ lỡ 29 năm rồi. Ở lại và yêu anh được không?

— Em sẽ không đi nữa! Nhất định không đi nữa. Em yêu anh! Cả đời này chỉ yêu hai người con trai thôi!

Cô khóc sướt mướt nhưng vẫn không quên trêu chọc hắn!

Nhận thấy trong câu nói của cô có gì sai sai. Sau khi phát hiện được, mặt mũi ai kia đã đen thui thùi lùi. Cúi xuống cắn mạnh môi dưới của cô một cái, tra hỏi:

— Em dám yêu ai ngoài tôi sao? Hả? Không trả lời được tôi sẽ cho em nằm ở trên giường này một tháng!

Sự vui vẻ tự dưng biến mất, cô rùn mình nhẹ trước lời đe dọa của hắn. Nhướn lên hôn nhẹ bờ môi lạnh lẽo ấy một cái rồi vu vơ nói:

– Phải! Em đã yêu một người con trai 5 tuổi của mình rồi. Ông xã có cần đi kiểm chứng không?

Con trai? 5 tuổi?

Dương Lãnh Hoàng Dạ bật đầu ngồi dậy, ánh mắt tràn ngập sự vui mừng và yêu thương. Cánh tay rắn chắc lay lay bã vai cô, cuốn quít hỏi:

– Em…không phải! Chúng ta có con rồi sao? Là…con trai?

– Phải phải. Ông xã! Con trai có phải rất tốt đúng không?

Cung Hoàng Thanh Tuyết vui vẻ nói với hắn. Vẻ mặt tụt hứng ấy khiến cô muốn hỏi cho ra nguyên do!

– Con trai không phải nó sẽ giành vợ với anh sao?

Cô liền phản đối:

– Không đâu! Nó sẽ không giành với anh!

Trong đầu hắn tự nhiên lóe lên một suy nghĩ táo bạo. Chưa gì đã quay sang nhìn cô cười gian:

— Hay chúng ta sinh thêm một đứa con gái? Có đôi có cặp, đúng không bà xã?

Nhận thức được sự nguy hiểm, cô liền co chân tính chạy. Ai ngờ, bị hắn bắt lại cái một. Hết cách liền xuống nước xin tha:

— Ông xã ~~….Em vừa xuống máy bay, hôm nay mệt quá. Không làm được không?

Đổi lại là một sự vô tâm của hắn:

– Không!

Nói rồi liền nhanh nhẹn thoát y cho cả hai. Chẳng mấy chốc, cô trần như nhộng. Đỏ mặt tía tai mắng hắn xối xả:

— Cái tên biến thái này! Anh đúng là cái đồ lưu mang, vô liêm sĩ.!!

– Vậy anh sẽ vô liêm sĩ cho em thấy!

– Áaaaaaa…

Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên ái muội của đôi nam nữ ấy. Cả hai quấn quít khôbg rời, quên luôn cả thằng con trai yêu quý của mình.

____

Cung Hoàng viên trạch…

Hai lớn một nhỏ cùng nhau đi vào sân viên trước sự ngỡ ngàng của đám vệ sĩ.

” Không phải họ đã mất tích 6 năm sao? Bây giờ… “

” Đứa nhóc đó là con họ sao? Không giống gì hết vậy? “

Bỏ qua mọi lời bàn tán, ba người vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh tanh, nghiêm nghị đi vào trong.

Vừa bước vào tới cửa, Tinh Nhi đang chạy toan đến ôm Phiến Gia Tuệ đang ngồi bần thần ở đó.

– Ôi phu nhân! Tôi nhớ người chết mất!

Ba Hạo trầm trồ nhìn Tinh Nhi. Lúc này Hạ Duệ đã đi lại chỗ ông, cúi chào:

— Chủ thượng! Tôi về rồi!

Bà Phiến mở mắt chao cháo nhìn hai người họ, không quên liếc con mắt qua Triết Lãng:

– Hai…hai người…về rồi sao?

Tinh Nhi xúc động quá dẫn tới nước mắt tràn trề, ôm chặt bà Phiến:

– Hức…hức phu nhân…tôi thật sự rất nhớ người đó! Huhuhu…

Ba Hạo và bà Phiến chưa kịp đáp lại lời nói đó thì thằng nhóc Triết Lãng này đã lạnh lùng chào một câu ngắn gọn:

– Ông bà ngoại!

– Ông bà ngoại?__ Hai người nhìn nhau thốt lớn.

Bà Phiến đẩy Tinh Nhi sang một bên, chạy lại ngắm nghía thằng nhóc, sau đó quay qua Hạ Duệ hỏi lắp bắp:

– Nó…nó là….

– Vâng phu nhân! Nó là con trai của Tân chủ thượng và thiếu gia nhà Dương Lãnh!

Ba Hạo kích động đến mức bỏ tách trà qua một bên, đeo cặp kính vào quan sát thằng bé như báu vật. Ai ngờ thái độ này của ông khiến Triết Lãng khó chịu ra mặt, quay đầu ra khỏi cửa.

– Nó…nó như vậy là sao hả?__ Bà Phiến hỏi.

Tinh Nhi liền nghiêm túc kể hết tất cả những gì đã diễn ra trong 6 năm và kể cả bí mật của APTX – 4532.

APTX – 4532 ( tự chế ) là một loại thuốc làm tê liệt các giác quan, khiến cho tim tạm thời ngừng đập trong vòng 72 tiếng. Đây là một loại thuốc cấm không được rao bán và sử dụng trên thị trường quốc tế, do chính tay Lưu Trinh chế tạo.

Hai vợ chồng nghe tin con gái còn sống mừng muốn sứt cái quần, vội chạy ra ngoài sân vườn hỏi thằng nhỏ:

– Cháu trai! Ông ôm cháu một chút được không?

Triết Lãng liền phũ phàng một câu:

– Không! Đừng ôm cháu!

Ba Hạo buồn rầu rưng rưng nước mắt. Đây chính là nghiệp đó!

Bà Phiến liền chạy ra, không dỗ chồng mà dỗ cháu:

– Triết Lãng! Cháu ăn tối ở đây, rồi chúng ta sẽ qua nội. Có chịu không?

Cậu nhóc nhìn bà một cái, chưa được 2 giây đã quay ra chỗ khác, lạnh lùng đáp:

— Cứ vậy đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK