• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thành phố S…..

Hôm nay cũng đã là 3 ngày kể từ lúc bữa tiệc kết thúc.

Và cũng chính là ngày cô phải sang Đức…..hình như bị ngăn cản thì phải. Nhưng làm sao có thể ngăn cô được chứ, tên Dạ thối tha, ghen bóng ghen gió.

Tại Cung Hoàng Viên Trạch,

Trong tòa lâu đài nguy nga tráng lệ đột nhiên có sự hiện diện của một chiếc máy bay của hãng Boeing. Chiếc máy bay đậu sừng sững trước sân, cánh quạt không ngừng kêu và….dường như nó sắp cất cánh.

Bấy giờ, một thân ảnh nhỏ nhắn đang cùng vài người từ trong phía lâu đài bước ra. Những bước đi sang trọng, quý phái, không kém phần kiêu hãnh của đám người này khiến ai nhìn vào cũng há hốc mồm ngưỡng mộ.

Họ chuẩn bị lên máy bay thì có một người hầu cất giọng, hỏi:

– Tiểu thư, có cần phải cho Dương Lãnh thiếu chủ biết không?

Dương Lãnh thiếu chủ? Dương Lãnh Hoàng Dạ sao? Tại sao người hầu của Cung Hoàng Viên Trạch lại biết hắn chứ? Chuyện là vầy…..

Từ cái lúc hai người yêu nhau thì có tên mặt dày vô liêm sỉ ngày nào cũng đến nhà cô khuyên bảo. Nằn nặc phải khuyên cho bằng được cô dọn qua ở với hắn. Mọi người chắc cũng biết kết quả rồi đó….Cứ thế là 3 ngày nay, mọi người trong tòa lâu đài quen luôn cái bản mặt hắn rồi.

– Không cần đâu! Anh ta cũng sẽ biết sớm thôi.

Tuy là nói vậy nhưng gương mặt của cô thành thật hơn nhiều. Cái tính chiếm hữu của hắn đã in trong đầu cô rồi. Nếu mà cô thật sự đi một tháng, chắc cái thành phố ” phồn vinh ” này biến thành một bãi rác chất chứa các thi thể quá. Haizzzz….cách tốt nhất là trốn càng nhanh càng tốt.

– Vâng! ___ Cô người hầu đáp lại.

Chiếc máy bay từ từ cất cánh lên không trung. Người con gái thở phào nhẹ nhõm.

Sáng nay hắn không đến tại vì công ty có chút chuyện. Lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này cô phải chuồn đi thật nhanh chớ. Nếu hắn bất thình lình xuất hiện thì coi như cuộc đời cô xong.

Nhắm con mắt sắc bén lại, cô vô ý nở một nụ cười khổ:

” Anh yêu à, đợi xong vụ lần này em sẽ xin lỗi anh tận tình. “

__________

7 giờ 30 phút tối, Bar Brutal….

Tầng 3, Phòng Vip 1,

Cảnh tượng vẫn y như thường ngày, không khác nhau là mấy.

Bốn người đàn ông quyền lực đang an tọa trên chiếc ghế của riêng mình, xung quanh không biết bao nhiêu là mỹ nữ. Những cô gái này vào đây là để thỏa mãn nhu cầu của các ” tài phiệt “. Và đương nhiên sẽ có một quy tắc:

” Không được chạm vào Dương Lãnh Hoàng Dạ. “

Một người đàn ông ngũ quan sắc xảo đang mâm me điếu cigar trên tay, gương mặt tỏ rõ vẻ không vui.

Đáng lẽ cái hợp đồng chết tiệt đó không phải do hắn kí. Hại cả một buổi sáng không được gặp cô. Chết tiệt!

Bạn của hắn lại chẳng thèm để tâm đến cái thằng mặt lạnh này. Suốt ngày trưng cái bộ mặt chết chóc ấy cho ai xem không biết….hừ.

Lâm Triệt hai tay ôm hai cô gái, xem ra là không rảnh chút nào.

Vũ Phong thì an nhàn hơn nhiều, trực tiếp làm chuyện đó ngay trước mặt bạn mà không biết ngại ngùng. Cô gái dâm đãng đang tận tình chăm sóc cho ” thằng nhỏ ” của anh. Âm thanh * chụt * * chụt * khiến người nghe phải đỏ mặt.

Tuấn Hoàng cũng không kém. Tay cầm rượu, tay ôm mỹ nữ. Miệng không ngừng lãi nhãi ba chuyện vớ vẩn:

– Các cậu thấy bên lão Hồ đang có nhiều cô em nguyên vẹn, trinh tiết đầy đủ. Coi như xứng với cậu đó Dạ.

– Hahahaha…coi ra lão ta cũng có chút danh dự. Nói xem mấy con đó ở đâu? Không phải lão ta làm ăn phi pháp đó chứ?

Vũ Phong cười đầy mỉa mai. Tay ấn đầu cô gái đó xuống sâu hơn. Rên một tiếng đầy thỏa mãn rồi bắn hết vào miệng cô ta. Đẩy mạnh ả ra ngoài, kéo khóa quần lên, mặt như chưa có chuyện gì xảy ra.

– Lão ta trước giờ có làm ăn đàng hoàng sao?__Lâm Triệt khinh miệt.

Căn phòng đang tràn ngập ý cười thì bỗng dưng A Tam hớt hải chạy vô, quỳ xuống dưới chân hắn, ánh mắt đầy tội lỗi không dám ngước lên, miệng lắp bắp nói không nên lời:

– Chủ….chủ thượng. Phu…phu nhân sáng nay…v…vừa bay s….sang Đức rồi ạ!

* Rầm *

Câu nói vừa dứt thì tiếng đập bàn vừa vang lên. Mọi người đang vui vẻ cũng bị hành động này làm cho hồn bay phách lạc.

Hắn đứng dậy, khuôn mặt đen kịt, con ngươi hằn tia máu, cả người toát ra sát khí. Đôi tay nhanh nhẹn rút cây súng ngắn bên hông ra, bắn và chân A Tam một phát: * Đùng *

A Tam dù có đau đớn cỡ nào cũng rán mím chặt môi, cố cho bản thân không phát ra âm thanh.

Các cô gái nghe thấy tiếng súng liền bị dọa cho sợ chết khiếp, vội vàng nấp sau lưng mấy người đàn ông, mong được sự bảo vệ mong manh từ họ.

3 người bạn của hắn thì ngạc nhiên tột cùng. A Tam bị bắn sao? Phu nhân là ai?

Lâm Triệt xung phong đi đầu, cố nuốt nước bọt, dè chừng hỏi hắn:

– Dạ, phu nhân là ai? Cậu…sao cậu lại bắn Tam?

Trong cơn tức giận, hắn liếc con mắt đang hằn máu của mình qua Lâm Triệt, giơ súng hướng về phía cậu ta, gằn giọng:

– Cậu muốn chết?

Lâm Triệt lắc đầu lia lịa, xua tay hối hả:

– Không! Không! Mình….mình chỉ hỏi thôi.

Trời má. Tin được không? Cái tên mặt lạnh này cũng có vợ à. Mình đào hoa như thế tới giờ vẫn chưa có người nào vừa ý. Hắn mới có mấy ngày thì Dương Lãnh liền chào đón Phu nhân.

Không quan tâm tới Lâm Triệt. Hắn đưa con mắt sang A Tam, ra lệnh:

– Giết đối tác sáng nay cho tôi. Phải khiến cho cả công ty đó phá sản. Chuẩn bị máy bay qua Đức. Nhanh!

A Tam chỉ kịp gật đầu rồi ôm cái chân đầy máu lôi ra ngoài. Cái tên đối tác chết tiệt này! Hừ…ông đây phải giết cả nhà ngươi!

* Pằng *

* Pằng *

* Pằng *

Ba tiếng súng lập tức đổi lấy ba cái mạng của các cô gái. Họ nằm chết lăn lóc trên sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Sự bực tức trong người hắn bây giờ có thể giết bất cứ một người nào.

Vũ Phong thấy tình hình không ổn, liền lên tiếng can ngăn:

– Cậu muốn giết Kình Hải sao? Không phải sáng nay vừa mới kí hợp đồng à. Cậu làm vậy không sợ bị thiệt hại sao?

Ngay sau đó, Vũ Phong liền nhận lấy cái trừng mắt từ hắn. Âm thanh lạnh lẽo, chết chóc vang lên:

– Hợp đồng? Thiệt hại sao? Nếu hôm nay bảo bối tôi xảy ra chuyện gì, cả nhà ông ta phải xuống đất tiếp chuyện với Diêm vương.

Nói xong liền cất bước rời đi. Bỏ lại sau lưng là 3 cái mặt ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì của ” Tam Đại Tài Phiệt “.

Ui chà. Phải nói thế nào đây nhỉ.

Chuyện là….hắn và Kình Hải đang bàn một dự án đấu thầu cho mảnh đất phía nam thành phố S. Hắn muốn mua mảnh đất đó vì nó đẹp, thích hợp trồng hoa, phong cảnh lại thơ mộng…hắn là vì cô nên mới mua. Vốn dĩ chuyện này do Phó chủ tịch kí vẫn được nhưng ông ta một hai đòi hắn kí, nên hôm nay hắn mới không đến chỗ cô.

Vì một phút lơ là mà để cho cô có cơ hội bay sang Đức mất. Đúng là làm hắn tức điên lên mà. Lại còn đi với cái tên Yamamoto đó nữa. Còn có Thomas Jackson là người như thế nào, cô chẳng lẽ không biết. Nhỡ bị thương thì làm sao?

Tức chết hắn mà:

” Em được lắm vợ à! Nếu anh thấy em có chút thương tích nào, anh sẽ giết hết tất cả bọn họ. Lũ khốn kiếp! “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK