• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa tới nửa tiếng sau, Hạ quản gia đã thấy chiếc xe Bugatti của hắn đậu trước cổng bệnh viện tư nhân của Dương Tế.

Mang bộ dạng gấp gáp, Dương Lãnh Hoàng Dạ chạy vội vào bên trong. Khi mở cánh cửa kính thì thấy Hạ Bình đứng cách đó không xa. Lạ thật, hôm nay A Tam không đến đây để bảo vệ sự an nguy của cô?

Hạ Bình cất tiếng gọi:

– Thiếu gia?

Ánh mắt đầu tiên hắn không đặt lên người quản gia mà nó đã nằm yên ắng trên cô gái trong phòng bệnh. Lớp kín trong suốt giúp hắn có thể thấy rõ vẻ mặt hồng hào của cô. Lúc này, Hoàng Dạ mới thở phào nhẹ nhõm!

Khẽ chuyển tầm nhìn sang người kế bên, lạnh lùng hỏi:

– Chuyện là sao?

Hạ Bình nghiêm túc kể lại tất cả mọi chuyện cho hắn nghe. Từ chén canh trong bữa cơm bị hạ thuốc, đến người gây ra mọi chuyện không ai khác chính là Quỳnh Lệ Chi. Cô ta khi nhìn thấy Cung Hoàng Thanh Tuyết được đưa vào bệnh viện còn đắc ý cười lớn. Nụ cười chính là sự ngu ngốc nhất trong kế hoạch không mấy hoàn hảo của Quỳnh Lệ Chi.

– A Tam?__Hắn khẽ nhíu mày hỏi.

– Thiếu gia, Tam gia đã đưa Quỳnh Lệ Chi đến Vong Xuyên rồi!

Là người làm việc lâu năm trong Tuyết Dạ, Hạ Bình còn ngại gì với mấy chỗ đó chứ. Ông ta còn được chứng kiến tận mắt thiếu gia của mình giết người mà không chút hoảng sợ. Tập tính này có lẽ đã học được từ A Tam vào 5 năm trước! Suốt 5 năm đi theo thiếu gia của mình nhúng tay vào thế giới tăm tối, Hạ Bình như đã thay thế vào vị trí của A Nhất, thay cậu ấy dọn dẹp tàn cuộc mà chủ nhân của mình để lại.

Những cảnh tượng đỏ tươi ấy, cả đời này Hạ Bình sẽ không bao giờ quên được!

Hắn không nói gì trước câu trả lời của Hạ quản gia mà quay đầu phía sau nhìn cánh cửa phòng bệnh. Động tác hết sức nhẹ nhàng mở nó ra, rồi tương tự như vậy mà đóng kín lại.

Hoàng Dạ đi tới mép giường bệnh, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, dịu dàng:

– Không ngờ lại để em phải vướng vào những chuyện như thế này. Thật xin lỗi em bảo bối!

Không biết hắn đã ngồi nắm tay cô trong bao lâu, nhưng khi chiếc đồng hồ treo tường điểm đúng 6 giờ tối, Hoàng Dạ mới chịu buông tay cô xuống. Không quên đặt lên đó một nụ hôn:

— Anh sẽ về sớm thôi, bà xã!

* Cạch *

Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Dương Lãnh Hoàng Dạ mang một bộ mặt âm lãnh liếc nhìn Hạ Bình, thấp giọng:

– Điều động thêm người sang Dương Tuyết bảo vệ thiếu phu nhân. Nếu có bất trắc…đem mạng đến gặp tôi.

– Vâng!

Sau câu đáp trả hết sức nhẹ nhàng của Hạ Bình, hắn cũng an tâm rời khỏi đó.

Đợt này là chiếc Bugatti phóng nhanh trên tuyến đường cao tốc. Chiếc xe sang trọng cứ thế lăn bánh trên con đường hết sức hoang vu hẻo lánh, rồi dừng lại trước trụ sở bí mật của Huyết Phong Dạ. Cánh cửa đầu tiên bước vào địa ngục. Biệt thự ” ngầm ” – Vong Xuyên!

Không biết phải nói thế nào nhưng trong 6 năm cô rời đi, Vong Xuyên chính là nơi Dương Lãnh Hoàng Dạ thường xuyên lui tới nhất. Hàng ngày đều xuất hiện một con xe khác nhau dừng trước trụ sở. Đối với điều kì lạ này, thủ hạ của hắn đã quen từ lâu rồi!

Lúc nãy Tam gia vừa tới còn lôi theo một người phụ nữ. Bây giờ Chủ thượng lại đến, không có gì bất ngờ cả. Chuyện này không nó họ cũng biết có liên quan đến vị thiếu phu nhân bé nhỏ mới trở về ấy!

* Két *

Tiếng phanh xe đột ngột kéo theo bao nhiêu bụi bậm của đất cát. Dương Lãnh Hoàng Dạ bước xuống xe cởi phẳng chiếc áo khoác ngoài đang mặc ra, tùy tiện ném cho tên gác cửa gần đó rồi trực tiếp đi vào trong.

Vẫn là một chiếc thang máy đi theo lối ” địa ngục “. Tầng 18 chính là số hắn chọn cho chuyến đi ” ngắn ” này!

* Ting *

Thang máy dừng lại, hắn bước ra ngoài. Không như thời điểm của 6 năm trước, bây giờ hắn vô cùng lạnh lùng. Lạnh đến mức khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng chịu ảnh hưởng theo!

Từng bước đi uy dũng đến gần cánh cửa khắc chữ Huyết. Chưa mở ra đã nghe được tiếng thét chói tay bên trong rồi. Không chỉ một, mà là ba!

* Cạch *

Theo tiếng động, mọi người đều chú tâm vào phía cánh cửa. Những người lành lặn bên trong biết điều bỏ vũ khí trên tay xuống đi ra ngoài, chỉ mỗi A Ta được ở lại.

Cảnh tượng trước mắt làm mọi người cảm thấy buồn nôn khi nhìn vào đó. Một nam hai nữ trần truồng bị trói bởi mấy sợi dây xích cứng cáp, thân hình đầy ắp vết thương.

Nhất là người đàn ông! Ông ta thậm chí giống một lão ăn mày rách rưới ở mấy chốn nghèo nàn, hoang mạc. Tóc tai trắng phao rối bù như tổ ong vò vẽ, râu ria dài thòn không được cắt tỉ mỉ. Cả thân hình bốc ra mùi hôi thối không chịu được!

Hai cô gái cũng vậy. Vết thương lớn nhỏ gì đều có hết. Đôi môi của một cô gái còn bị khô khốc, tím tái. Trong thật kinh dị!

Đây chính là những tội nhân phải gánh chịu những hình phạt nặng nề nhất! Thomas Jackson, Trang Mai Cầm và….Quỳnh Ảo Tưởng!

Vừa bước vào phòng, hắn đã nhíu mày cảm thấy vô cùng ghê tởm. Không phải vì ghê tởm mùi máu trong đây, mà chính là ghê tởm khi có sự xuất hiện của những con chó không nghe lời!

Hắn tiến lại sopha ngồi xuống, hai chân bắt chéo, hai tay cũng tự nhiên dang rộng đặt lên thành sopha. A Tam lúc này đã vệ sinh tay chân sạch sẽ, đưa cho hắn một ly vang trắng và mồi điếu cigar.

Lặng lẽ nhận ly rượu, bình thản ngâm nghê điếu cigar, đôi mắt âm lãnh cũng không dán lên bất kì ai mà nhắm nghiền lại. Phiến môi mấp máp, lạnh lùng chế giễu:

– Cảm thấy sung sướng không?

Mang dáng vẻ suy nhược, Thomas nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, mắt mở không lên yếu ớt nói:

– Mày…cứ…giết tao đi!

Đối với loại hành hạ như vậy, ông ta thà chết còn sung sướng hơn nhiều.

Hắn cười lạnh mở mắt nhìn Thomas:

– Giết sao? No! Không dễ dàng như vậy nhỉ?

Trang Mai Cầm kế bên cũng hé mắt tỉnh dậy, chật vật chửi rủa hắn:

– Dương…Dương Lãnh…Hoàng Dạ…anh là súc sinh! Sáu…sáu năm anh cho…người hành hạ tôi…chưa đủ sao?

– Tất nhiên chưa! __ Hắn không do dự.

Ly rượu trên tay cũng đã được đặt xuống. Miệng hắn ngậm điếu cigar, ngông cuồng xoăn tay áo lên cao. Bàn chân chuyển động tới chỗ của Quỳnh Lệ Chi.

Dương Lãnh Hoàng Dạ chậm rãi rút điếu cigar ra khỏi miệng, ngửa mặt lên trời nhả ra một làn khói trắng tinh tương. Sau đó không lưu tình mà châm thẳng vào thân thể trần truồng của Quỳnh Lệ Chi. Cô ta vì quá đau nên đành tỉnh dậy.

— Áaaaaaa…..thiếu…aaaa

Cô ta chưa kịp gọi tiếng nào đã bị hắn dùng lực châm mạnh điếu cigar vào thân thể đó. Một lần nữa, ả rơi vào bất tĩnh nhân sự. Hắn thu tay lại, nó cũng theo tự nhiên rơi xuống.

Dương Lãnh Hoàng Dạ lui xa sau mấy bước, phất tay ra hiệu cho A Tam. Một lúc sau…

* Ào *

Xô nước đá bay thẳng vào mặt Quỳnh Lệ Chi. Cô ta rùn mình tỉnh dậy. Chưa kịp định hình thì chiếc roi da đã quất thẳng vào thân hình đó.

Trước mặt Quỳnh Lệ Chi là một người đàn ông đang giận dữ vung roi. Từng roi từng roi như muốn xé xác cô ta. Thân thể đã sớm rỉ máu tươi!

Kèm theo tiếng thét ai oán còn có giọng nói âm lãnh:

— Các người có thể giết bất cứ người nào, làm tổn thương đến ai tôi cũng không quan tâm! Nhưng đừng… đừng động vào giới hạn của Dương Lãnh Hoàng Dạ này….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK