Ông bác sĩ run cầm cập, thành thật nói hết những gì mình biết:
– Cô…cô ấy đúng thật là có mang thai, nhưng không phải vì quan hệ. Tôi…tôi vì nhất thời tham lam nên mới…mới cấy ghép **** ***** vào người cô ấy.
Ông giương đôi mắt cầu khẩn sang Tuấn Hoàng, hòng mong được cậu ấy cứu giúp. Nhưng Tuấn Hoàng vẫn chả thèm để tâm đến bản mặt tham lam như ông ta, mà dùng thái độ hối lỗi đứng trước mặt hắn:
– Hoàng Dạ! Mình…mình xin lỗi, là do mình không quản lí nghiêm ngặt. Cậu..cứ trách phạt.
– Cậu đứng lên đi. Mang ả ta đem tới cửa trả cho Chu lão gia tử được rồi.
Hắn cũng chả buồn đến nỗi quan tâm mấy chuyện không đâu vào đâu, chỉ ra lệnh lôi cái xác dơ bẩn của ả Chu Tịnh ra ngoài.
Ông bác sĩ thấy mình không còn đường lui nữa rồi, vì nhất thời nảy sinh lòng tham mà kết cục lại phải thê thảm như vậy. Kể cả ông chủ lớn của bệnh viện cũng phải cúi đầu xin lỗi trước người đàn ông này, vậy ông ta còn lý do gì để sống nữa.
Mẹ già? Con thơ? Hay vợ ốm yếu? Tất cả đều không giữ được cái mạng này của ông ta.
– Tôi đã biết sai rồi. Cầu Tuấn tổng tha cho người nhà của tôi đi. Tôi van các người.___Miệng ông ta không ngừng van xin. Nhìn vào thật giống như một con chó, chỉ biết quỳ lại dưới mũi giày của người khác.
Cô thật ghét nhất những loại người như này. Lòng tham không đáy. Là một hạng người bẩn thỉu.
– Ông chắc chắn là đồng phạm. Nhưng không chỉ có mình ông, đúng không?
Ông ta nghe nhắc tới đồng phạm liền tái mét, không còn giọt máu. Đúng thật là không chỉ có mình ông ta giúp ả.
– Tôi….tôi…tôi…chỉ một mình tôi. Không ai giúp nữa.
* Pằng *
* Áaaa *
Viên đạn ghim thẳng vào đùi khiến ông ta đau nhức không thôi. Tiếng hét cũng không tự chủ được mà chui ra khỏi miệng. Sẽ còn hơn thế nữa, kết cục của những kẻ che giấu không chỉ như vậy.
Ông ta yếu ớt gượng dậy, khuôn mặt hơi trắng vì mất khá nhiều máu, tiếng nói cũng trở nên đứt quãng:
– Tôi…tôi…n…nói. Là…Chu …Chu tổng…Chu Tử…Tử Liêm.
Hắn đột nhiên cười khinh trước lời nói của ông ta:
– Hay lắm. Chu Tử Liêm và con gái của ông ta quả thật là có chí lớn. Đều dơ bẩn như nhau.
_____Hồi tưởng_____
1 tháng trước, tại nhà riêng của Trang lão gia tử – Trang Đồ Hãn.
Hôm nay tổ chức một buổi tiệc mừng thọ 73 của Trang Đồ Hãn. Ông cho mời tất cả những thương nhân, công chức lớn trên khắp đất nước hội tụ về mừng thọ ông ta.
Trang thị là một tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, với khoảng hơn 20 trụ sở phụ ở nước ngoài. Đương nhiên Trang thị là một thế lực nói đơn giản là không thể đụng đến. Vì vậy, dù có bận đến đâu, các doanh nhân công chức lớn cũng phải nể mặt mà đi buổi tiệc này.
Hai nhà Trang và Dương Lãnh trước giờ cũng cũng có giao tình, làm ai qua lại, mối quan hệ cũng vì thế mà tiến triển hơn. Trang Đồ Hãn lúc trẻ còn là bạn của Dương Lãnh Chấn Thiên – ông nội của hắn. Nên buổi tiệc hôm nay, không đi là không được.
Bữa tiệc cứ thế suôn sẻ cho tới khi Chu Tử Liêm đến bắt chuyện, và bi kịch bắt đầu diễn ra.
– Này. Dương Lãnh thiếu chủ, cậu ưu tú như thế mà chừng này tuổi chưa có vợ. Thật đáng tiếc!
Dù rất chán ghét với những tên già mồm này, hắn vẫn ung dung đáp trả, không muốn gây thêm chuyện:
– Không cần Chu tổng đây quan tâm. Tôi cũng chưa có ý định phải lấy ” thêm ” một người vợ.
Chu Tử Liêm thắc mắc với câu nói của hắn:
– Lấy thêm? Ngài đã có vợ rồi sao?
– À, Chu tổng đây chẳng lẽ quan tâm tới mức hỏi đến chuyện vợ con của tôi?
– Không! Tôi không có ý đó. Làm phiền rồi.
Ông ta cứ thế mà rời đi. Sau đó thì một tên phục vụ đi lại, đưa ly vang trắng cho hắn. Hắn cũng tự nhiên cầm lên uống mà không chút nghi ngờ, bởi vì đây là địa bàn của Trang Đồ Hãn.
Sự chủ quan đó đã gieo tới một thảm họa không thể lường trước. Hôm đó cũng chẳng có một vệ sĩ nào đi theo hắn.
Cơn nóng ập tới trong người, hắn ra tới cửa thì bị ngất. Sáng sớm tỉnh dậy chỉ thấy mình không quần áo, kế bên còn đang ôm lấy Chu Tịnh.
Sự tức giận len lõi trong lòng, hắn chỉ gọi người mang thuốc tránh thai cho ả uống, rồi quăng thẳng một gương chứa 10 triệu USD vào người ả. Nhàn nhạt rời đi như không có chuyện gì.
Hỏi hắn có nghi ngờ không. Câu trả lời chắc chắn là có. Hắn cho người điều tra, rồi chỉ gọn ghẽ giết tên phục vụ đó. Chuyện này kể như xong, vì hắn không muốn đang yên đang lành mà gây chuyện với Trang Đồ Hãn.
Sở dĩ không giết Chu Tịnh vì hắn còn có tính người. Tưởng mình say quá làm càng, hại con gái nhà người ta nên….đao hạ lưu nhân.
Không ngờ sự việc trôi đến bước đường này….
____Kết thúc hồi tưởng____
– Hôm đó cô ta và anh ấy có xảy ra quan hệ?__Cô vừa vuốt ve ” bảo bối ” vừa hỏi tên bác sĩ.
—Không! Không hề. Cô ta chỉ cởi đồ, dựng hiện trường giả thôi. Vì vậy nên cô ấy mới đi cấy ghép **** *****.
Ông bác sĩ thành thật trả lời. Hy vọng duy nhất bây giờ là ông ta có thể bình an thoát khỏi đám người này.
Hắn nhàn nhạt gật đầu rồi nắm tay cô đứng dậy, bỏ lại một câu cho A Tam:
– Cho ông ấy cút khỏi thành phố này đi, ngày mai tôi không muốn thấy Chu thị nữa.
– Rõ.
Cô cũng quay qua giả bộ hỏi:
– Không giết nữa sao?
Hắn điểm nhẹ cái mũi cô một cái, cưng chiều trả lời:
– Không! Chúng ta còn chuyện phải làm.
Nói xong rồi bế cô lên, uy dũng bước ra khỏi phòng.
Đám bạn của hắn không bị trừng phạt thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ đáng tiếc là không được hỏi thăm chị dâu nhỏ thôi.
Ông bác sĩ được tha nên vui mừng hớn hở. Nhẹ nhàng lết gối lại Tuấn Hoàng:
– Ông chủ, cảm ơn thời gian qua đã chiếu cố. Tôi phải đi rồi.
Hỏi Tuấn Hoàng có tiếc không? Tất nhiên là tiếc, nhưng đó là trước kia, bây giờ thì…SAY NO!
– Từ Viễn Phương, ông làm tôi quá thất vọng.
Nói rồi cũng rời khỏi, Vũ Phong và Lâm Triệt cũng cứ thế mà đi khỏi căn phòng dơ bẩn đó.
A Tam thì gọi người lại dọn dẹp sạch sẽ hiện trường của chị dâu nhỏ mới gây ra. Cũng như những người khác, không để tâm đến sự tồn tại của tên bác sĩ.
Hối hận rồi. Ông ta thật sự rất hối hận. Từ Viễn Phương đã làm bác sĩ trong bệnh viện Tuấn Lập được 17 năm, vì chỉ lỡ một lần tham lam mà phải giã từ nó. Thật đúng là lòng người khó đoán!