• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Thomas rõ ràng là có thù với Liên minh châu Âu, tại sao lại quay sang nhờ vả chúng ta?

* Bụp *

Henry Smith đột nhiên đóng mạnh cuốn sách lại, trả nó về vị trí cũ. Ông ta đứng dậy đi về phía quầy rượu vang, chỗ đó có một cái hộc nhỏ. Nhẹ nhàng mở hộc lấy ra một hộp Cigar Đức, thư thãn đi về phía bàn. Ngồi xuống, mở hộp lấy 1 điếu đưa cho Simon, còn tự lấy cho mình 1 điếu.

Vốn chẳng quan tâm gì tới câu hỏi của Simon. Tự nhiên châm điếu cigar cho mình, kéo một hơi dài, phả ra một làn khói trắng mị hoặc.

Simon khó hiểu nhìn vào điếu cigar, cuối cùng cũng quyết định đốt nó lên rồi hút.

Sau khi kéo một hơi, Smith quăng điếu cigar trên tay xuống, nhẫn tâm giẫm đạp nó dưới đế giày đã thấm bụi của mình. Ngước lên nhìn Simon, nói:

– An nguy của cả gia tộc Thomas cũng giống như điếu cigar này. Muốn giẫm là giẫm, muốn đạp là đạp. Vốn dĩ…nó đã không thể cứu vãn. Vì vậy….

Ông ta bước từng bước đến chỗ Simon, lấy điếu cigar trên miệng ông ấy xuống, quăng xuống sàn gạch, giẫm nát bấy, không nhìn Simon mà lạnh lùng nói:

– Đừng vì một thế lực nhỏ mà khiến cho cả Đế chế lớn mạnh phải sụp đổ. Chúng ta…..không thể giúp!

Simon tỏ vẻ đã hiểu được ý của Smith, nhưng ông ấy vẫn còn thắc mắc về bức thư đầu:

– Bây giờ chúng ta nên làm gì?

Henry Smith nở một nụ cười quái dị trước câu hỏi của Simon, vỗ nhẹ vai của cậu ta, bước chân di chuyển ra khỏi phòng. Vừa đi vừa nói:

– Đi gặp Vương!

______

Biệt thự Tuyết Dạ…

Phòng của Dương Lãnh Hoàng Dạ….

Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm, làm cho màn đêm tĩnh mịch bỗng dưng bị nhiễu loạn âm thanh.

Ngược lại với bên trong, bên ngoài yên tĩnh đến lạ. Một hình bóng của người con gái đang lười biếng nằm trên chiếc giường lớn xem điện thoại. Tưởng đâu cứ im ắng như thế, ai ngờ…

– Dạ! Anh ra đây.

* Cạch *

– Sao vậy em?

Sau tiếng kêu của cô thì lập tức đã có tiếng mở cửa, và giọng nói trầm ấm của nam nhân.

Cô không ngước lên nhìn hắn mà lạnh lùng nói:

– Liên minh Quốc Chủ khi nào lại liên quan tới Nhật Bản vậy?

Giống như bị nói trúng tim đen nên hắn không trả lời.

Sự im lặng của hắn làm cho cô không khỏi tò mò ngước lên nhìn hắn. Ngay tức khắc, cái bản mặt của chị nhà đỏ như mông con khỉ!

Vì vội quá nên hắn không mặc quần áo, chỉ tùy tiện quấn chiếc khăn ngang hông che đi chỗ không nên thấy. Mái tóc còn vươn vấn vài hạt nước rơi tí tách trên bờ ngực trần. Lưng dài vai rộng gánh vác cả giang sơn. Múi nào múi nấy….nhìn vào muốn xịt máu mũi. Cô cũng không ngoại lệ!

Ý cười hiện lên trên mặt của ai kia. Hắn chăm chú nhìn những biểu cảm kì lạ của cô vợ nhỏ, sẵn tiện đảo nhẹ con mắt nhìn xung quanh cơ thể nóng bỏng của cô.

Có thể thấy được đôi gò bông thoát ẩn thoát hiện phía sau lớp áo ngủ mỏng lét, chiếc quần ngắn củn làm lộ ra cặp đùi thon trắng nõn nà, mái tóc dài vì vừa mới gội đầu nên còn hơi ướt át. Hai chân đung đưa tự nhiên trên không trung, bàn tay thon dài lượn lờ trên chiếc điện thoại, khuôn mặt không son phấn đọng lại vài giọt nước càng toát lên vẻ thuần túy của cô. Kiệt tác!

Hắn khó khắn nuốt nước bọt. Yết hầu cứ thế di chuyển lên xuống. Hành động này vô tình lọt vào mắt ai đó.

Cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, cô đột nhiên buông điện thoại xuống ngồi phắt dậy, vớ lấy cái chăn phủ lên khắp người chỉ chừa mỗi cái đầu lú ra ngoài. Dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn, miệng lấp bấp hỏi:

– Anh…anh chưa trả lời câu hỏi của em, còn … còn nhìn em như vậy. Có ý gì hả?

Hắn vẫn không nói gì, trực tiếp tiến lại ngồi trên giường. Hành động này của hắn khiếp cô càng thêm sợ hãi. Ai cứu tôi với, tôi không muốn nằm trên giường suốt mấy ngày liền đâu!!!!

Ánh mắt của cô đang nhìn hắn, đột nhiên di chuyển qua chỗ khác. Có cái gì đó nhô lên phía sau chiếc khăn tấm ấy. Cô đỏ mặt, lấy tay chỉ về phía đó la lớn:

– Anh…anh…..Biến thái!

Hắn bật cười trước hành động này của cô. Cũng không thể ngờ là tiểu đệ của hắn lại có thể ngóc đầu sớm như vậy. Dương Lãnh Hoàng Dạ cũng có cái ngày này!

– Chỉ với mỗi em!

Cô hoảng sợ lật tung chăn gối, ba chân bốn cẳng chạy về phía cánh cửa. Tay chạm đến chốt cửa mở ra được một nửa thì…

* Rầm *

* Tạch *

Bóng dáng của hắn đã ở ngay phía sau lưng cô. Cánh cửa bị đóng lại thô bạo, ai kia cũng đã chốt mẹ cửa rồi!

Đôi tay hắn vòng qua eo ôm cô từ phía sau. Cái đầu vùi vào hõm cổ hít lấy hít để. Cự long cách qua hai lớp vải mà chọt chọt vào mông cô.

Cung Hoàng Thanh Tuyết trợn tròn mắt sợ hãi, vội vàng quay lại đối diện với hắn, chấp hai tay lên cầu xin:

– Dạ….Dạ….không phải chúng ta vừa mới làm lúc sáng sao? Em….Ưm….

Câu nói chưa được trọn vẹn thì bờ môi của cô đã bị người đàn ông tham lam mút mát. Nụ hôn chứa đầy sự ham muốn của người đàn ông. Chiếc lưỡi nóng bỏng cố gắng cậy miệng cô ra, luồn vào cũng lưỡi của cô dây dưa không dứt.

Cô bị hắn hôn đến nổi mềm nhũn, hai tay bất giác vòng qua cổ hắn, đón nhận ” hạnh phúc “.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK