Chương 16: Đạo Lý Của Một Thành Phố Trụy Lạc
– Ồ, đến rồi sao? Vui đây.
Thật sự bình tĩnh. Hắn vẫn không một chút sợ hãi nào mà giương con ngươi sắc bén đến cửa sảnh.
Đám cảnh sát hớt hải chạy vào. Dẫn đầu là dĩ nhiên là Cảnh sát trưởng. Anh ta vừa nghe tin báo liền điều động lực lượng đến đây. Không để ý đến người chết là ai. Anh ta chỉ để ý....hôm nay Dương Lãnh thiếu gia của anh cũng có ở đây. Cái tên Ác Ma này dù rất lại hại nhưng người ở trong tiệc rất đông, rất dễ gặp nguy hiểm...thế là phóng xe như bay đến đây.
Cảnh sát trưởng hớt hải, chạy đến chỗ có đông người đang tụ tập. Chợt liếc mắt qua 3 chiếc quan tài và...12 người của Hắc Phong Dạ...." Ôi shit, mấy cái tên này sao lại ở đây? Không phải hắn xảy ra chuyện rồi chứ? Đệch..."
Anh ta lớn tiếng:
– Ai là chủ chỗ này?
Ngụy Tề nghe cảnh sát gọi thì hớn hở chạy lại, vẻ mặt vô cùng vui vẻ....Ôi chúa ơi, đúng là cảnh sát thật rồi...tạ ơn Chúa
– Chào ngài, Cảnh sát trưởng Hắc. Không biết ngài tới đây là có việc gì?
– Tôi nghe nói ở đây có chết. Tới muốn dọn thi thể. Ông ý kiến?___Hắc Tử đang rất lạnh lùng.
Thật ra trong Thành phố S trụy lạc, sa đọa như thế này, những người chết không phải ích. Hầu như không ai quan tâm đến những kẻ hèn mọn chết ra sao. Họ chỉ để ý đến những người có chức cao quyền rộng chết thế nào. Đơn giản vì một lý do... nếu những người đó chết sẽ thiệt hại rất nhiều về nhân lực của họ.
Las Vegas có một đạo lý: Kẻ mạnh sống, kể yếu tất chết. Vì vậy những nhân vật lớn lối ở đây đều " nương nhờ " nhau mà đi lên. Chắc có phải mọi người đang hỏi " nương nhờ " là gì sao? Ừmmmm, có thể nói họ lợi dụng nhau để đạt được lợi ích của riêng mình.
Ví dụ như một CEO của tập đoàn tài chính muốn lấn áp sang lĩnh vực Bất Động Sản, họ phải làm gì? Tất nhiên là sẽ trao đổi với Ông Trùm Bất Động Sản. Vị CEO đó phải cho Ông Trùm này một cái lợi ích lớn thì họ mới có thể đứng vững trong lĩnh vực này. Ngược lại Ông trùm sẽ nhận " món quà " từ họ, rồi nâng đỡ họ lên làm một người có tiếng trong lĩnh vực BĐS.
Còn những kẻ nhỏ bé thấp kém nếu muốn còn tồn tại trong một nơi khắc nghiệt này, thì nhất định họ phải đấu tranh giành sự sống. Sự sống mong manh của họ sẽ vụt mất khi họ để lỡ một cơ hội dù là nhỏ nhất.
Ví như ông chủ chủ của một quán Bar nhỏ bé, đắc tội với con trai của Thị trưởng. Ông chủ này chỉ có 2 lựa chọn: 1 là bị giết, 2 là phải tự tay đập nát cái quán Bar này. Các bạn hãy nghĩ, ông chủ này sẽ làm gì? Các bạn đã nghĩ sai hoàn toàn. Chắc ai cũng đều nghĩ...ông ấy sẽ đập quán Bar để cứu rỗi mạng sống nhỏ bé của mình ....nhưng không, ông ấy cọn cái chết để cho quán Bar tiếp tục phát triển.
Mọi người nghĩ ông ấy ngu sao? Không. Ông ấy rất đúng. Liệu đập cái quán đó rồi họ sẽ tha cho ông? Nhưng ngược lại, nếu ông chết rồi, họ có thể mở lòng nhân từ mà tha cho cái quán Bar vô tội
Ngày hôm sau, tin tức của ông ấy chết cũng được đăng. Nhưng ai cũng vô tâm, lạnh nhạt. Chẳng ai dám mở một tí thương cảm nào ông người đàn ông yểu mệnh.... Người nhà cũng chỉ dám nén đi thương cảm của mình, thầm cầu cho ông được yên nghỉ thanh thãn. Dù có tức giận đến cỡ nào cũng vậy. Thế lực của họ chẳng ai biết tới. Họ làm gì được đây? Giết Thị Trưởng? Báo cảnh sát? Ha, nực cười... Thành phố thối nát này không hề tồn tại 2 chữ " Pháp Luật ", Cảnh sát chỉ chú ý đến những người có địa vị. Đối với chúng, người mạnh nhất mới chính là pháp luật. Và đương nhiên... pháp luật ở Thành phố S này là...Dương Lãnh Hoàng Dạ.
Hôm nay Cảnh sát đi đến đây, cũng chẳng phải là có mặt của hắn mới đến sao? Dọn thi thể? Thực chất là muốn bảo vệ sự an toàn tuyệt đối cho hắn. Nhưng không ai biết được. Họ đơn thuần nghĩ rằng, cảnh sát đến để bắt hung thủ. Hahah...thật ngu ngốc.
Ngụy Tề nghe câu nói của Hắc Tử thì xanh mặt:
– À không. Tôi không dám ý kiến. Ngài đi theo tôi tới chỗ thi thể, có người muốn thiêu nó.
Hắc Tử bước theo Ngụy Tề. Dàn khách đang bu xung quanh vụ việc cũng tự động tránh đường cho anh đi qua. Vừa tới liền thấy khuôn mặt có chút vui vẻ, đắc ý của hắn thì tâm thần cũng được ổn định đôi chút. " Ôi trời. Hồn vía suýt bay theo không trung ". Hắc Tử quay sang hỏi Ngụy Tề:
– Có chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Ngụy Tề định lên tiếng thì Quý Hồng Quân chặn họng:
– Cậu cảnh sát. Thành phố này thật mất hết quy tắc rồi sao? Để cho một người dám ngang nhiên nổ súng trước nơi công cộng. Còn một người lại phỉ báng quan chức cấp cao của Đế quốc Nhật Bản. Có còn biết phép tắc là gì không hả?
Quý Hồng Quân đang mượn lợi thế của Yamamoto mà lên mặt với Dương Lãnh Hoàng Dạ. Còn giương ánh mắt thách thức lên người hắn và cô.
Hắn thật là bị chọc đến vui không nói nên lời. Cười cũng không được, nói cũng không xong. Quan chức cấp cao? Nhật Bản? hhahahah...cười chết hắn mất....phải lạnh lùng, có vợ, không được để mất phông độ.
Hắn nhịn được, còn thuộc hạ của hắn thì không. Bỗng...' Hhahahahahah '. 3 người cười ồ lên, thật không thể nghiêm túc được nữa rồi. Hạ Duệ nhìn Quý Hồng Quân bằng sự khinh bỉ:
– Ô...quan chức cấp cao. Có quyền hạn ở thành phố này sao?
– Ngươi....___ Ông ta bị chọc đến nói không nên lời
Mặc kệ sự đời ra sao, Hắn Tử vẫn ngang nhiên hỏi:
– Thi thể đâu?