• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự Tuyết Dạ…. 1 giờ 23 phút chiều….

Căn phòng của Dương Lãnh Hoàng Dạ vẫn yên tĩnh, mờ ám như thường ngày. Nhưng hôm nay, một màu sắc mới đã thay đổi nó. Nó không còn là một nơi chứa chất sự cô đơn của chủ nhân nó, mà nó là nơi mang đến một niềm hạnh phúc lạ thường cho căn biệt thự này.

Ánh nắng chiều tà len lỏi qua ô cửa. Một vệt nắng nho nhỏ khẽ chiếu xuyên qua giữa tấm màn đen u ám, rọi thẳng vào hai thân ảnh đang trần truồng ôm nhau, vô tư chìm vào giấc ngủ sâu.

Thật chẳng biết nói gì thêm cả…! Họ như không màng đến chuyện đời ra sao? Ai sống, chết thế nào? Chỉ cứ giữ mãi tư thế ấy mà say đắm trong mộng đẹp.

Ánh nắng ngày càng gay gắt, khiến cho giấc ngủ của cô gái nhỏ cũng bị ảnh hưởng theo. Cô khẽ cựa quậy một cái, vô tình khiến người đàn ông nằm bên cạnh mình cũng bị đánh thức theo.

Hắn nhẹ nhàng ôm cô, đôi mắt vẫn nhắm chặt, giọng nói vẫn còn hơi ngáy ngủ:

– Sao vậy?

Cô nhíu mày trước câu hỏi vô lý này của hắn. Bây giờ đã sắp đón hoàng hôn luôn rồi mà hắn vẫn cứ bình tĩnh ôm ” mỹ nhân ” ngủ như vậy sao?

Cô lười biếng quay sang đối diện với hắn, đôi tay dịu dàng vuốt vuốt đôi chân mày của hắn, thắc mắc:

– Sao? Hôm nay Chủ tịch Dương đây không đi đến công ty sao?

Hắn từ từ mở mắt ra, nhìn xuống đôi môi quyến rũ của cô, hôn nhẹ lên nó một cái, vươn tay vuốt ve mái tóc, nhẹ nhàng giải thích:

– Không phải em vừa gọi anh là Chủ tịch sao? Nghỉ có một ngày thì đã sao chứ?

Nếu ai nghe hắn nói câu này, chắc chắn sẽ không kìm được mà xỉu ngang quá!

Một người cuồng công việc như hắn lại nói nghỉ là nghỉ. Hơn nữa, lý do chỉ đơn giản là ở nhà với ” vợ “. Tin này được đồn ra ngoài, e rằng sẽ hot tới mức chóng mặt.

— Được rồi. Vậy….chủ tịch Dương đây có thể dậy được rồi chứ. Phu nhân ngài sắp đói chết rồi!___ Cô phồng má than vãn với hắn.

Thật sự nha! Khi yêu rồi, ai mà lạnh lùng cũng sẽ trở nên đáng yêu như thế!

Hắn nhìn thấy vẻ ham ăn này của cô thì không tránh khỏi mắc cười. Véo nhẹ cái má của cô, tiếng nói đầy sự cưng chiều:

– Được! Nghe em hết. Dậy, đi ăn nào!

Thế là hai vợ chồng người ôm kẻ bế nhau vào phòng tắm. Không biết nghịch ngợm gì ở trong đó mà mải miết hơn nửa tiếng sau mới chịu đi ra. Nhìn bộ dáng ai nấy đều ăn mặc thoải mái, từ bỏ mọi sự nghiêm túc thường ngày sang một bên.

Hắn nắm tay cô cẩn thận dìu xuống chiếc cầu thang đầy chông gai. Aizaaaa! Thành thật mà nói, tự đi là thử thách khó nhất của cô hiện giờ rồi. Tướng đi hai hàng, khuôn mặt nhăn nhó, miệng thì lẩm bẩm chửi rủa ai đó liên tục.

Nhìn thấy bộ dạng này của cô, hắn chỉ hận không thể đem đi mà hành hạ thêm thôi. Rất đáng yêu à nha!

Người hầu thấy hai người họ đi xuống thì chẳng biết làm gì ngoài việc cúi đầu, tỏ rõ sự cung kính dành cho vị thiếu gia này của họ.

Hắn ta chỉ phất tay cho qua mọi chuyện, vẫn cứ tư thế cũ, ân cần dìu dắt cô vợ bé nhỏ trong lòng.

Quản gia Hạ bước lại gần hắn chào hỏi:

– Thiếu gia, cậu đã dậy. Cơm canh đã chuẩn bị, mời cậu dùng!

Ông ta lén đưa cặp mắt nhìn qua cô, ý muốn hỏi thân phận của vị tiểu thư này. Nhận thấy sự nghi hoặc này của Hạ Bình, Dương Lãnh Hoàng Dạ chỉ nhàn nhạt nói:

– Cô ấy là phu nhân của Tuyết Dạ, thiếu phu nhân của Dương Lãnh.

Hạ quản gia ban đầu vẫn có chút ngạc nhiên với thân phận này của cô, nhưng sau đó liền lấy lại vẻ thường ngày, nhìn qua cô, cẩn trọng chào hỏi:

– Phu nhân!

– Ừ! Sau này đừng kêu như vậy nữa. Cứ gọi cháu là Thanh Tuyết.

Hạ quản gia bâng khuâng nhìn qua hắn:

– Chuyện này….

– Được rồi. Anh ta không có ý kiến đâu. Bác yên tâm!

Mặc dù không muốn cho lắm, nhưng ai kia vẫn gật đầu cam chịu. Cô là phu nhân của Tuyết Dạ mà, tại sao không cho người ta gọi chứ!….

– Rồi rồi, nghe em hết. Đi, mau xuống ăn cơm. Hôm qua em đã ” làm việc ” rất lao lực đó!___Hắn cười gian nhìn cô.

Tuy không tỏa nắng nhưng nó cũng tính là nụ cười của Dương Lãnh Hoàng Dạ a!

Hai người cùng nhau đi xuống nhà bếp. Mùi thơm ngay lập tức xộc vào mũi cô. Với một sát thủ ham ăn như ai đó thì đoán xem, chuyện gì sẽ xảy ra?

Cô vùng vẫy một cái thoát khỏi vòng tay đang ôm lấy mình, phi như bay đến chỗ bàn ăn. Không để ý đến những ánh mắt đang tò mò, trực tiếp ịnh cái mông xuống, cầm đũa lên, xơi bữa cơm chiều.

Hắn đứng cách bàn ăn không xa, mặt mài đang đen như cái đít nồi, bước chân càng nhanh hơn, đôi mắt vẫn cứ dán vào người con gái đang ngồi ” ăn ” thỏa thích bên kia.

” Cứ thế mà không cho người ta ôm nữa à. Đúng thật là quá hời cho em rồi vợ à. Lần sau phải tích cực hơn chút nữa mới được! “

Phất nhẹ cánh tay, người hầu lần lượt lui xuống. Trong căn phòng bếp thơm tho chỉ còn mỗi cô và hắn.

Bước tới vị trí cô ngồi, hung hắn lấy chiếc đũa trên tay con xuống, nhấc bổng lên, bế đến giữa bàn ăn, đặt cô lên đùi. Cả một quá trình thao tác chưa tới một phút.

– Cái tên này! Anh đang làm gì vậy hả?

Khi không khi kha, tự nhiên lại không cho người ta ăn nữa. Quá đáng thật mà!

Hắn vẫn không nói gì, cứ đặt cô ở đùi mình, vớ lấy con tôm đang ở gần, cầm lên bóc vỏ, rồi đưa tới miệng cô.

Cô cứ há ra và đón lộc thôi.

Cả một quá trình ăn, chỉ thấy toàn là cơm tró.

Bỗng nhiên, Tú Tú – một trong ba nữ hầu của Tuyết Dạ hớt hải xông vào, vừa thở vừa nói:

– Thiếu gia, Trang tiểu thư – Trang Mai Cầm đang ầm ĩ đòi xông vào đây.

______

Xin chào mọi người….

Từ chương 44 trở về sau, mình sẽ thay đổi tình tiết đến chóng mặt….

Nhưng đảm bảo với mọi người, sẽ không ngược n9 vs nu9.

Hãy đón đợi những tác phẩm tiếp theo của mình nào….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK