Chương 2: Phẫn Nộ
Lâm Triệt nhìn A Nhất rồi nhìn cô gái vừa mới bị bạn của anh " đấm bóp" cho song lên tiếng:
- Lôi cô ta ra ngoài, tùy các ngươi xử lí.
A Nhất gật đâu tuân mệnh rồi kêu các thuộc hạ lôi ả ta ra ngoài, vừa mới bước tới cửa trong phòng đột nhiên có tiếng gọi của Vũ Phong vọng tới:
- A Nhất, nhớ quay clip đó...ta cũng muốn làm một điều gì đó ý nghĩa chô cô ta. hahahha
Vũ Phong vừa nói vừa bật cười lớn khiến cho cả phòng cười theo trừ cái tên mặt lạnh Hoàng Dạ.
A Nhất cười rồi gật đầu nói một câu khiến mặt ả ta xanh mét:
- Vâng, thuộc hả sẽ quay rõ từng chi tiết.
Nói xong thì cất bước ra khỏi phòng để lại cho kháng phòng một tràn cười no nê nhưng người nào đó vẫn không hề nhếch môi, hé miệng nở một nụ cười làm cho cả kháng phòng rơi vài trầm luân. Trên khuôn mặt điển trai ấy hiện lên nét tức giận vẫn chưa nguôi ngoai, đột nhiên hắn đập tay vào bàn một cái " RẦM" tất cả mọi người im phăng phắt, hắn bắt đầu gằn từng tiếng cảnh cáo:
- Các cậu...muốn chết?
Vâng, đó không còn là cảnh cáo đâu anh, nó gọi là dọa rồi ạ. Khuôn mặt ai nấy đều tái mét. Trong suy nghĩ của những người có trong phòng bây giờ là: " không xong rồi, nó giận thật rồi, thằng nào điên mà khơi dậy máu ác quỷ trong người nó vậy". Đột nhiên Tuấn Hoàng lên tiếng phá tan sự im lặng có trong căn phòng:
- Ơ...Dạ cậu bình tĩnh, giỡn xíu, giỡn xíu...tức giận quá mất vui. Cậu không muốn mỹ nữ thì thôi vậy, tụi mình không ép, không ép.
Giọng nói có chút run sợ của Tuấn Hoàng làm trong lòng mọi người ai nấy cũng đều không yên.
- Cậu nghĩ có thể ép Dương Lãnh Hoàng Dạ này, hửm?
Câu nói mang theo ý tức giận và khinh bỉ của hắn làm cho mọi người trong phòng càng đứng ngồi không yên. Vũ Phong thấy tình hình không ổn liền lên tiếng giải vây :
- Aizaaa, cậu bình tĩnh đi Dạ. Tụi mình thấy cậu không vui nên muốn góp vui tí thôi đâu cần căng thẳng vậy chứ.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Một cô gái bên cạnh Vũ Phong liên lên tiếng. Sau câu nói của cô ta, căn phòng rơi vào im lặng lần thứ 2. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô ta làm cô ta sợ hãi tột độ. Ả cũng chẳng biết mình đã làm gì sai nên sự sợ hãi ấy vừa xuất hiện cô ta liền dồn nén xuống, sau đó thì một giọng lạnh lẽo vang lên làm căng phòng như rơi vào âm mười mấy độ:
- Một con điếm như cô có tư cách phát ngôn ở đây sao?
Không sai, những lời vừa rồi là hắn vừa phát ngôn. Ả đột nhiên đứng lên, rời khỏi chỗ ngồi đi tới gần hắn vuốt ve bộ ngực rắn chắc của hắn, dù có cách qua lớp áo sơ mi đen nhưng nó như hiện rõ mồng một trước mắt mọi người. Ả vừa vuốt ve vừa ỏng ẹo nói:
- Anh Dạ~ người ta dù sao cũng là người thích anh, anh cũng không nên nói người ta như thế chứ~. Thật ...đáng ghét hà..!
Ả không biết tất cả mọi người đang dùng ánh mắt khinh bỉ dán lên ngưởi ả. Và...câu nói vừa rồi khiến cho anh càng thêm phẫn nộ, anh đột nhiên rút cây súng ngắn ra bắn vào bàn tay bẩn thỉu của ả, tiếng súng nổ lên vang vọng cả quán Brutal " Pằng". Mọi người trong quán không tỏ ra khinh hãi vì hầu hết ai cũng biết nó phát ra từ nơi nào, cũng không ai dám tò mò mà hỏi vớ vẩn, nếu ai mà tò mò thì người đó chắc chê mình sống trên đời này quá lâu rồi.
Anh hét lớn vào mặt ả, con ngươi hiện lên tia máu, khuôn mặt đạt tới tức giận đỉnh điểm:
- Cô muốn chết? Được tôi cho cô toại nguyện.
Dứt lời anh bắn vào 2 chân và bàn tay còn lại của ả, liên tiếp 3 phát đạn nhả ra làm cho ả kinh hãi mà ngất lịm. Mọi người trong căn phòng sợ hãi tột độ. Thành thật mà nói tuy 3 anh là bạn của hắn nhưng trong lòng cũng hơi sợ sợ cái tính tàn nhẫn của hắn. Đột nhiên anh cất tiếng nói lạnh lẽo:
- Người đâu.
Bọn thuộc hạ hớt hãi chạy vào quỳ xuống cách anh cỡ 2 mét đồng thanh lên tiếng:
- Có ạ. Thuộc hạ chờ lệnh của lão đại.
- Đem con điếm này về Dương Lãnh Đế Quốc, sai 200 người trong đội tinh nhuệ "làm" chết cô ta xong rồi bỏ vào chuồng sói.
Câu nói đó là của Tuấn Hoàng, vì sao anh ta lại lên tiếng. Ai trong căng phòng cũng sợ hãi với cách hành hạ ả của Tuấn Phong nhưng mọi người nào biết, nếu để hắn ra tay sai khiến thì kết quả của ả ta không phải chỉ đơn giản như thế.
- Dạ rõ thưa Tuấn Hoàng thiếu chủ.
Dứt lời bọn thuộc hạ cúi xuống chào hắn rồi mang ả ta rời khỏi căn phòng, nếu còn ở lại giờ phút nào chắc sẽ chết ngột mất.