Mọi người trong phòng nghe tiếng quát của hắn thì run lẩy bẩy. Lâm Triệt lập tức câm như hến không dám nói hai lời. Vũ Phong định lên tiếng can ngăn thì bị Tuấn Hoàng lắc đầu cản lại.
A Tam thấy tình hình không ổn liền nhấc máy gọi cho người chị dâu mà anh ta mới làm quen bên Đức.
Cung Hoàng Thanh Tuyết đang còn cuộn trong chăn thì nghe tiếng điện thoại reo, liền bật dậy bắt máy.
– ‘ Alo ‘
– ‘ Chị dâu, là em. A Tam đây. ‘__A Tam vui vẻ
– ‘ Ừm. Cậu tìm tôi có chuyện gì? ‘
A Tam liền tường thuật hết tất cả mọi chuyện xảy ra từ nảy tới giờ cho cô nghe. Sắc mặt của cô từ giận dữ chuyển sang nghi ngờ, rồi chốt một câu xong tắt máy:
– ‘ Giữ cho anh ấy đừng làm bậy. Tôi sẽ đến trong 5 phút! ‘
___
Bên này,
Khẩu súng vốn dĩ trước giờ không có mắt. Và đương nhiên, khẩu súng này cũng không ngoại lệ. Chỉ có điều, nó hơi khác những khẩu súng bình thường….vì nó đã nhuốm rất nhiều máu của những kẻ ngu ngốc.
Ánh mắt hình viên đạn của hắn ghim thẳng vào mặt ả, giọng nói đầy sự mỉa mai vang lên giữa không trung vắng lặng:
– Cô nghĩ cô xứng mang trên người con của tôi sao? Sao? Sợ rồi à? Không phải rất thích trèo lên giường tôi sao? Rất muốn làm Dương Lãnh thiếu phu nhân rồi còn gì?
Ả ta cảm thấy tình hình không ổn liền lòi đuôi hồ ly ra, đưa đôi tay nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói:
– Em sẽ sinh cho anh một tiểu thiếu gia mủm mĩm. Sẽ làm một thiếu phu nhân thật tốt.
Hắn liền lập tức hắt tay cô ta ra khỏi tay mình. Cơn tức giận lên đến đỉnh điểm, một phát đạp ả ta ngả người nằm sấp xuống đất.
* Cạch *
Chốt khóa an toàn của khẩu DE được mở. Hắn ngồi xổm xuống, giương khẩu súng đặt ngay thái dương của ả, lạnh lẽo buông ra một câu nói:
– Cô rõ là không muốn sống nữa rồi. Hửm? À mà quên…tôi phải nói cho cô biết. Chức vị thiếu phu nhân của Dương Lãnh đã sớm có người ngồi vào 23 năm về trước. Và đương nhiên…chỉ có duy nhất cô ấy mới có tư cách mang trong người đứa con của Dương Lãnh Hoàng Dạ này.
Hắn cười lạnh rồi nói tiếp:
– Nhưng biết làm sao bây giờ? Hôm nay cô lại muốn ngồi lên nó, muốn sinh cho tôi một tiểu thiếu gia mủm mĩm? Nếu như vợ tôi biết được sẽ rất giận a! Tôi thì không thể để vợ tôi giận, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe của cô ấy. Nên … giết cô để giảm bớt nổi giận này của vợ tôi. Thế nào? Được không?
Đây là một ngày mà hắn có thể nói nhiều như vậy với một loại người dơ bẩn như ả đó. Chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên!
Chu Tịnh bây giờ mới cảm thấy mình sai thật rồi! Sai khi yêu hắn nhiều đến thế mà vẫn không được hồi đáp! Sai khi biết hắn không yêu mình mà cứ lao đầu vào cố chấp! Sai khi cảm thấy tính mạng của mình không bằng sức khỏe của vợ hắn! Nực cười…!!!
Cô ta cười trong nước mắt, giọng điệu vô cùng ai oán, bi thương:
– Anh quả thật rất yêu cô ấy. Yêu đến không phân biệt thật thật giả giả. Yêu đến mù quáng. Đến cả đứa con đầu lòng của mình cũng muốn giết!
Ả vừa dứt lời thì khẩu súng cũng dí sát vào thái dương của ả hơn. Hắn tức giận quát lớn:
– Cô câm miệng! Cô nghĩ mình có tư cách bình phẩm tình yêu của tôi dành cho cô ấy. Đứa con đầu lòng? Nếu không phải do cô ấy mang thì đều là nghiệt chủng!
Tất cả người ở trong phòng đều toát mồ hôi hột. Đám bạn của hắn không phải là lần đầu tiên nhìn hắn giết người, mà là lần đầu tiên nhìn hắn giết phụ nữ mang thai. Hơn hết, hình như còn là con của hắn!
Ngón trỏ của hắn chuẩn bị ấn cò thì…
– Anh dừng tay lại cho em!
Mọi sự chú ý đều dồn lên trên tiếng nói ở phía cửa. Là một cô gái!
” Chị Dâu đến rồi “….
Cô với nét mặt lạnh lùng hừng hực khí thế đi vào. Khiến cho tay đang cầm khẩu súng của hắn cũng tự động buông xuống. Liếc con mắt đang tóe lửa của mình sang A Tam, khiến cho cậu ta run rười rượi.
Nét mặt hung dữ, lạnh lùng được thay thế bằng vẻ đẹp phi phạm, dịu dàng vô đối. Sự chuyển biến khiến cho ai ai cũng trố mắt ra nhìn thật rõ.
Chẳng quan tâm tới ai,
Hắn bước nhanh tới bế cô lên trên tay rồi tiến tới chiếc ghế cao nhất, ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi. Giọng nói 2 phần trách cứ, 8 phần cưng sủng :
– Không phải đã nói em nghỉ ngơi rồi sao? Tại sao lại chạy tới đây làm gì? Anh đưa em về!
Cô liền lắc đầu phản đối:
– Không, không. Xong vụ này em sẽ về với anh.
Nghe cô nhắc tới chuyện này, hắn định lên tiếng giải thích nhưng liền bị cô chặn lại bằng một nụ hôn nhẹ:
– Dạ! Em đã nghe A Tam kể lại rồi. Em tin anh.
Hắn vui mừng khôn xiết, vòng tay ôm cô càng siết chặt:
– Cảm ơn em đã chịu tin anh!
Màn này cố tình lọt vào mắt bàn dân thiên hạ. A Tam khỏi cần nhắc liền lắc đầu ngao ngán, rút khẩu súng, bắn bốn phát tiễn mấy em xinh tươi lên đường.
Vì quá quen nên chuyện này không mấy gì là gây ngạc nhiên với đám bạn của hắn.
Chu Tịnh thấy vậy càng thêm sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cô, cả người mang bao nhiêu giận dữ liền dồn lên đôi mắt. Cô ta hận không thể giết cô ngay bây giờ!
Cô dùng ánh mắt dò xét đặt lên trên người Chu Tịnh.
” Quả thật là con hồ ly tinh quyến rũ chồng bà.! “
– Cô là người mang trong mình con của anh ấy?
Chu Tịnh khinh thường trả lời:
– Đúng, là tôi. Cô nên gọi một tiếng thiếu phu nhân đi!
* Pằng *
” Áaaaaaaaa “
— Hỗn láo! Một con đàn bà chết tiệt như mày xứng đáng sao?___A Tam nhìn vào ả mắng miết.
– Ấy ấy, cậu khoan đã. Để tôi!__ Cô giơ tay ý kêu cậu ta đưa khẩu súng.
A Tam cũng ngoan ngoãn giao đồ mà không chút gì lượng lự.
Hắn nhìn cô, khó hiểu:
– Em đây là…???
– Giúp anh giải quyết!
Cô quay sang ả, khuôn mặt từ dịu dàng với hắn chuyển sang lạnh hơn hẳn. Căn phòng như muốn đóng băng:.
– Khai đi! Tôi ghét nhất giết phụ nữ có thai!
– Khai …. khai cái gì chứ? ___Chu Tịnh chột dạ.
– Cứng mồm?__Cô hỏi.
– Tôi…tôi đang mang con của anh ấy. Cô không dám giết tôi!
* Pằng *
Một viên đạn ghim giữa trán khiến cô ta chết tức tưởi. Này thì không dám giết!
– Để cái xác ở đó!
Hắn móc túi đưa cho cô một cái khăn tay. Cô nhận lấy, lau sạch những vết tích vừa rồi.
Tuấn Hoàng thấy màn này liền dùng vẻ mặt ngơ ngác nhưng ẩn chứa sự lạnh lùng hỏi cô:
– Cô ấy đang mang thai. Còn là con của Hoàng Dạ. Cô không sợ?
Sợ ở đây tức là sợ bị người nhà của ả đến liền phiền. Sợ Dương Lãnh gia đến gây rối đòi cháu. Nhưng anh còn quá ngu. Chẳng biết nguyên do trong chuyện này!
Cô nhàn nhạt tiến lại chỗ hắn, ung dung ngồi lên đùi, đáp trả:
— Đứa con không phải của anh ấy! Anh ấy cũng chưa từng xảy ra quan hệ với ả.
Ba người bạn ngạc nhiên, đồng thanh hỏi:
– Sao cô biết?
– Dẫn tên bác sĩ đó vào đây!___ Cô lạnh lùng sai khiến..
Một lúc sau, tên bác sĩ hôm qua làm ca phẫu thuộc cho ả hôm qua được dẫn vào. Và chính con mắt ông nhìn thấy, bệnh nhân hôm qua của ông ta bị giết nằm chết tức tưởi trên sàn gạch lạnh lẽo.
Ông ta hoảng hốt, quỳ xuống, gập đầu liên tục, van xin:
– Các cậu tha cho tôi. Tôi sẽ nói. Tôi sẽ nói hết mà.
Chính Tuấn Hoàng cũng bất ngờ trong chuyện này. Ông ta không phải là bác sĩ trong bệnh viện Tuấn Lập sao?
Cô đảo qua đảo lại khẩu súng, nhẹ nhàng vuốt ve nó, hỏi:
– Ông biết gì về người phụ nữ đó?