Chương 14: Khung Cảnh Đẫm Máu (1)
Đèn cũng đã mở, ánh sáng cũng có rồi... nên bắt đầu buổi tiệc thôi.
Những bậc phụ lão đang tất bật tìm kiếm " chàng rể " yêu quý của mình. Họ đang hy vọng có một chỗ dựa vững chắc cho những cái tập đoàn nhỏ bé của họ.
Các vị phụ huynh rất biết cách chọn nha. Ai cũng nhắm vào lão đại nhà ta - Dương Lãnh Hoàng Dạ. Một phần là vì muốn bám lên chiếc đùi to béo này để vươn lên cái vị trí được cho là " đắt đỏ " trong thành phố S. Một phần vì các " cành vàng lá ngọc " của họ cứ nằng nặc phải đòi cưới cho bằng được hắn....nên chỉ có cách đánh liều thôi. Nếu may mắn, sự liều lĩnh này rất có ích.....
Một cô gái đang cầm ly rượu trên tay, bước đi có phần loạng choạng trước mặt hắn, còn cố tình ngã vào lòng hắn...cô gái ấy tưởng anh nhà là một Cậu ấm biết thương hoa tiếc ngọc nhưng sai lầm....
* Đùng *
– ' Chuyện gì vậy? '
– ' Có chuyện gì vậy? '
– ' Như là...tiếng Súng. '
– ' Ai nổ súng, đúng là không biết phép tắc. '
– '.....'
Bên chỗ của Ngụy Tề và ngài Đại tướng cũng không điếc đến nổi không nghe một âm thanh lớn như thế này. Rất quen...là Súng. Một loại Súng ngắn khi nghe âm thanh cũng đoán được là gì...là khẩu Desert Eagle.
Ngụy Tề 3 chân 4 cẳng chạy lại nơi phát ra tiếng súng. Nơi đó đã chật kín lối đi. Mọi người có mặt ở buổi tiệc hầu như đều đang ở hiện trường. Ông ta cố gắng chen chúc vào một khoảng trống nhỏ chưa có người chiếm lĩnh.
Cảnh tượng máu me đập vào mắt ông ta. Một người con gái đang nằm dưới sàn gạch lạnh lẽo, xung quanh toàn là máu ...Còn có một người phụ nữ và một người đàn ông đang ngồi khóc lóc, nghe thật ai oán:
– Tiểu Đông...huhuhu con làm sao vậy? Ai đã làm như vầy với con gái tôi? Huhuhu
– Đông Đông của ba, con tỉnh lại đi. Mau gọi cấp cứu, chắc chắn sẽ cứu được nó....huhuhu
Sau đó là tiếng bàn tán dữ dội vang lên:
–' Aizaaa, cứu gì mà cứu nữa. Đạn đi thẳng vào đầu, không chết cũng uổng...'
— ' Ai mà ác nhân thất đức như vậy chứ, cả con gái duy nhất của Phạm gia cũng nở kết liễu, haizzzz '
Ngụy Tề tức muốn phát cáu. Lại dám trong bữa tiệc của ông mà giết người. Thật không coi ai ra gì...Hừ.
Ông ta gằn từng tiếng:
– Ai? Mau bước ra đây? Nếu biết được tôi sẽ giết cả nhà các người. Thật to gan mà....
* Bộp *
* Bộp *
* Bộp *
Tiếng vỗ tay vang lên răng rắc, kèm theo đó là một giọng nói cười nhạo, thể hiện rõ sự khinh bỉ:
– Ồoooooo. Rất can đảm đó Ngụy tổng. Thật sự muốn giết cả nhà của Dương Lãnh Hoàng Dạ đây.
Đó ....đó là tiếng của hắn.
Nghe giọng nói có chút quen thuộc. Còn...còn có DƯƠNG LÃNH HOÀNG DẠ, thôi không xong rồi. Ông ta cuốn quýt nhìn về phía hắn, cung kính dập đầu liên tục:
– Dương Lãnh thiếu chủ, t...tiểu nhân thật...thật sự không biết ngài làm....mong ngài lượng thứ bởi những lời nói vô phép tắc của tôi lúc nãy...
Ông ta đang sợ sắp tè ra quần. Ai mà ngờ lại là hắn chứ. Những vị khách lúc nãy lên tiếng lớn lối, bày đặt ra vẻ chính nghĩa bây giờ đột nhiên im phăng phắc, không có chút động tĩnh.
Ba mẹ của cô tiểu thư họ Phạm nghe thấy hung thủ là Dương Lãnh Hoàng Dạ thì không dám ho he một tiếng. Đành phải chịu mất cô con gái này vậy... thật đúng là vô dụng, con mình chết mà cũng không thể làm được gì. Thật vô dụng...vô dụng...
– Ồ, thì ra là vậy. Ngụy tổng đây rất dũng cảm còn gì?
Ngụy Tề trong lòng đang hoảng sợ tột cùng, bây giờ phải có một vị đấng cứu thế nào xuất hiện thì hay quá. Vừa dứt suy nghĩ thì Yamamoto và Quý Hồng Quân đi lại. Yamamoto lên tiếng giễu cợt:
– Ngài Dương Lãnh đây dẫu sao cũng phải nói lý lẽ. Phạm tiểu thư đây đã đắc tội gì với ngài chăng? Khiến ngài phải ra tay tàn nhẫn, cướp đi sinh mạng của một cô gái yếu ớt như vậy.
Quý Hồng Quân thấy sự việc đang đổ hết vào Dương Lãnh Hoàng Dạ thì tiếp lời Yamamoto, nhằm mục đích hạ nhục thanh danh của Dương Lãnh Đế Quốc:
– Ngài Đại tướng đây nói rất có lý. Dương Lãnh thiếu chủ, chúng tôi dù gì cũng là bậc tiền bối của ngài. Không thể vì thế lực ngài lớn mà không coi chúng tôi ra gì. Tôi nói đúng không Ngụy tổng.
Ngụy Tề bây giờ đang run sợ tột độ, 1 tiếng động cũng không dám phát ra. Chỉ gật đầu cho qua chuyện.
Thế cuộc lúc này đang càng ngày càng nghiêm trọng. Mọi ánh mắt nhìn đang đổ về phía hắn như chờ một lời giải thích từ vị " Bá chủ hắc đạo ". Biểu hiện bây giờ của hắn phải gọi là rất bĩnh tĩnh...bình tĩnh đến đáng sợ.
Khóe miệng hắn đột nhiên nhếch lên để lộ một đường cong tuyệt đẹp trên khuôn mặt sắc xảo. Thật sự hối hả tới mức này sao? Muốn hạ bệ hắn thế à? Ngu xuẩn.
A Tam đứng bên cạnh thấy tình hình không ổn đang nghiêng về phía Chủ Thượng của mình. Khuôn mặt đang lạnh lại càng lạnh thêm. Tính lên tiếng giải thích thì bị một giọng nói lạnh lẽo mang chút khinh bỉ vang lên, chặn cứng họng của A Tam:
– Ồ, thì ra 2 vị Sứ giả và Đại tướng đây thật sự KHÔNG có mắt. Bị chó tha rồi phải không? Haizz tôi thật sự thông cảm cho 2 vị....chậc chậc chậc.