• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

8 tháng sau…

Tại một bệnh viện quốc tế ở Thụy Sĩ….

– Aaaaaaa….aaaaaa

– Cố lên! Cố lên! Sắp ra rồi!

Cô đang nằm trên bàn đẻ ra sức rặn, các bác sĩ và y tá giúp sức trấn an cô, hai tay bận bịu đủ thứ.

20 phút sau…

– Aaaa…

– Ra rồi! Là một đứa bé trai! Chúc mừng cô!

Cô yếu ớt gật đầu, mồ hôi túa ra như nước, đôi môi cũng khô khốc. Vì la quá nhiều nên không còn sức để mở miệng nói chịu.

Các y tá vui mừng vì thai phụ này đã hạ sinh thành công, nhưng rồi chợt nhớ ra một điều gì đó. Cô y tá bồng trên tay đứa bé la toán lên:

– Úi hù chết tôi rồi! Tại sao đứa bé không khóc chứ?

– Cô nhắc tôi mới nhớ đấy, tại…tại sao đứa trẻ không khóc?__ Vị bác sĩ chính cho ca đẻ lúc nãy mới nhớ tới điều đó, kinh ngạc không kém cô y tá.

Vì khi trẻ em mới sinh ra thường sẽ khóc. Khóc là một phản xạ đầu tiên khi trẻ em vừa ra khỏi bụng mẹ. Tiếng khóc sẽ kích thích phổi của bé hoạt động.

Chính vì điều này đã làm cho mấy cô y tá tán loạn kiểm tra rối rít. Cuối cùng, kết quả hoàn toàn bình thường.

Đứa trẻ phát triển khỏe mạnh, không bị dị tật hay phát hiện bất cứ căn bệnh bẩm sinh nào cả. Hơn nữa, so với thể lực của những đứa trẻ khác, nó chỉ hơn chứ không hề kém.

Sau khi tỉnh lại, cô nghe chính miệng vị bác sĩ nữ đó nói với mình, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Sức lực cũng hồi phục không kém.

Vị bác sĩ ấy ẳm đứa bé trên tay, nhìn cô hỏi:

– Cô gái! Con cô sẽ tên là gì?

Phải ha! Cô còn chưa nghĩ tên của con mình là gì nữa…

Sau một hồi ngửa mặt lên trời ngẫm nghĩ, Cung Hoàng Thanh Tuyết đã biết được tên đứa con trai này.

– Dương Cung Triết Lãng!

Cô y tá khó hiểu với cách đặt tên này của cô. Thường người ta sẽ đặt cho bảo bảo mình một cái tên dễ thương, phúc hậu một chút. Đằng này….

Biết cô y tá nghĩ gì, Cung Hoàng Thanh Tuyết chỉ mỉm cười rồi đưa tay ra ý muốn bồng đứa nhỏ.

Cô ấy cũng đưa đứa bé cho cô rồi đi ra ngoài.

Căn phòng ấy chỉ còn hai mẹ con cô. Cung Hoàng Thanh Tuyết nhẹ nhàng đặt vào má đứa bé một nụ hôn sâu mới buông ra. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé mà đã đẹp trai thế này, thật muốn ôm chặt một chút!

– Triết Lãng! Xin lỗi con. Hiện tại mẹ không thể để con gặp ba được. Nếu như đưa con tới chỗ ba sẽ rất nguy hiểm. Suýt chút nữa mẹ đã mất con vĩnh viễn, mẹ không muốn như vậy chút nào cả. Cảm ơn con đã đến bên đời mẹ. Con yêu của mẹ!

Đây là kết quả của cuộc tình nguy hiểm của bọn họ. Một sinh linh nhỏ bé đã tồn tại trên cõi đời này. Tương lai nó sẽ là một bá chủ thế giới. Một người thừa hưởng toàn bộ gia tộc nội ngoại.!

_____

Thời gian trôi nhanh hơn mọi người tưởng, thoắt một cái đã…

6 năm sau….

Tại một sân bay lớn ở Thành phố S…

Một người phụ nữ độ chừng 30 tuổi dắt theo một đứa con trai đi kế bên. Theo sau là bốn người được coi như vệ sĩ.

Người phụ nữ ấy đẹp lộng hành, như thu hết tất cả các ánh hào quang của chỗ ấy là cô – Cung Hoàng Thanh Tuyết. Sau khi sinh con, cô phát tướng hơn.

Mang trên người bộ vest trắng tao nhã với quần dài đã được cắt tỉ mỉ bó sát cặp đùi thon dài, ống hơi rộng một chút. Chiếc áo ngắn màu trắng ở bên trong thắt chặt vào, làm cặp ngực đẩy đà như hiện rõ. Chiếc áo vest bên ngoài chẻ cỗ chữ V, vòng eo bị đai lưng quấn chặt. Mái tóc xõa dài, bàn tay thon trắng cầm chiếc bóp đen hiệu Gucci. Cả người toàn đồ hiệu!

Thằng con trai bên cạnh cũng không kém! Cậu nhóc chừng 5 tuổi. Khuôn mặt khôi ngôi, ngũ quan tinh nghịch. Sống mũi cao, đôi mắt to tròn đen láy, làn da trắng trẻo. Chỉ có điều…sao lạnh dữ chà? Cái bộ mặt hết 7 phần là giống thằng cha nó rồi!

Một chiếc quần đen ngắn tới gối phối với chiếc áo sơ mi màu trắng. Đầu đội nón đen, mắt đeo kính râm. Chân mang đôi giày Balenciaga cỡ nhỏ, sắc mặt không chút ý cười, lạnh tanh như băng đá. Đến cả người mẹ như cô cũng lắc đầu chán nản:

– Triết Lãng của mẹ à! Mẹ xin con đó, cười lên nào?

Cậu bé thậm chí còn không thèm nhìn mẹ mình, trực tiếp hất mặt rời đi. Cô chỉ biết lẽo đẽo theo sau, nhìn con trai yêu quý của mình mà muốn rơi nước mắt!

Tiểu tử Triết Lãng này từ khi sinh ra không cười cũng không khóc, suốt ngày trưng cái bản mặt ” tủ lạnh ” của mình ra cho ai xem hả?

Dù không vui nhưng cô phải cố chịu. Đối với đứa con này, không cần nó phải cười. Cái cô cần là nó phải thật thủ đoạn, thật độc ác thì mới chống chọi lại cái thế giới đầy nguy hiểm này!

Sáu người chia ra hai xe đi về hai hướng đối nghịch. Cô cùng Hạ Duệ và Tinh Nhi tới Dương Tế. Ngụy Vũ Hà và Lưu Trinh sẽ hộ tống vị tiểu thiếu gia này về Cung Hoàng viên trạch.

6 năm mất tích, ông bà ngoại nó chắc lo chết mất thôi. Lại lừa một vố đau như vậy. Tui nghĩ chị nhà sẽ bị mắng tới điếc tai luôn đây!

” 6 năm không gặp, em rất nhớ anh đó! Chồng yêu ~ “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK