• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cánh cổng lớn mở ra, chiếc xe cứ thế chạy vào rồi tự tiện đỗ đại ngoài sân.

Hắn mang bước xuống xe với bộ dạng uể oải. Áo sơ mi trắng chưa được cài cẩn thận, khiến cho vòm ngực bên trong lộ ra, cơ nào múi nấy mê đọng lòng người. Mái tóc được vuốt lên cao, có một chút rối. Khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt sâu thẳm. Tùy tiện ném chìa khóa cho mấy tên gác cổng, tay cầm cái áo vest ngoài tiến vào cửa chính.

Trong bóng tối mờ ảo, người ta không thể thấy được. Trên chiếc áo sơ mi trắng tinh tương đó lại có vài giọt máu cứ bám lấy không chịu buông.

Tiếng đế giày va chạm với sàn đá hoa cương càng gần. Bên này Hạ Bình mặt mũi đã tái mét, tay chân luống cuống thu dọn mấy mảnh vỡ. Ai ngờ….

– Mẹ kiếp! Là ai làm vỡ nó?

Hắn buông cái áo vest xuống, chân nhanh chóng chạy tới cầu thang. Ánh mắt sâu thẳm khi nãy đã biến mất đi đâu, bây giờ trong con ngươi đó chỉ có thể thấy một trận cuồng phong sắp ập đến.

Người hầu trong nhà nghe tiếng gầm của hắn thì rối rít chạy ra xem. Quỳnh Lệ Chi và Tố Tố từ phòng bếp chạy ra, Hân Nghiên từ bên ngoài đi vào, các đầu bếp nam đang chuẩn bị bữa tối cũng bỏ ngay đi ra xem kịch.

Kịch này có vẻ không vui như họ nghĩ rồi!

Hạ quản gia vì quá lúng túng nên đánh rơi mấy miếng kính vừa mới nhặt được. Hắn đã lập tức chạy lại lấy tấm ảnh trong khuôn đó ra, ôm vào, lẩm bẩm:

— Tuyết nhi, Tuyết nhi. Có phải họ làm đau em không?

Đây là chuyện thường ngày đối với bọn họ. Cứ một chuyện liên quan tới cô chủ nhỏ là cậu chủ sẽ không bao giờ bỏ qua, dù là nhỏ nhất!

Hôm nay, đối với sự việc lần này, người gây ra thì không thấy đâu. Chỉ thấy toàn là một đám thế mạng!

– Ai? Ai làm rơi nó? Nói!

Hắn giận dữ lướt ánh mắt qua tất cả những người có mặt. Bọn họ hoảng sợ luôn miệng nói không biết. Quỳnh Lệ Chi muốn nhân cơ hội này đánh cho Trang Mai Cầm thân bại danh liệt:

– Thiếu gia! Lúc nãy Trang tiểu thư có đến, sau…sau đó…sau đó…

Cô ta không nói được nữa, dừng ánh mắt ngay Hạ quản gia dè chừng.

Hắn lập tức theo ánh mắt đó mà liếc sang Hạ Bình, một tay nhấc ông ta lên đập vào bức tường cứng rắn.

Hạ Bình đau điếng, đầu va chạm nên đã rỉ máu. Đối diện với sự điên tiết của hắn, chỉ đành yếu ớt nói ra sự thật:

– Thiếu…gia, Trang tiểu thư là người gỡ bức tranh đó xuống. Cô…ấy cũng là người đập nó. Chúng tôi đều không liên quan tới!

Nhắc tới Trang Mai Cầm, sự tức giận càng bùng nổ lớn mạnh hơn trong người hắn. Nhẹ nhàng đặt bức tranh gọn gàng trên tay, nghiến răng ken két hỏi:

– Ả ta đâu?

Hạ Bình ôm đầu đau đớn, máu không ngừng chảy ra, ngón tay trỏ chỉ lên phía trên, nói một tiếng rồi bất tĩnh:

– Tầng … 3.

– Khốn kiếp! Đừng tưởng tôi sẽ bỏ qua chuyện này!

Hắn chửi thề một câu rồi bức tốc chạy lên tầng 3. Đám người ở dưới hoảng loạn hết cả lên, lúng ta lúng ta đỡ Hạ Bình đi bệnh viện.

Một nụ cười đắc thắng đã hiện lên khuôn mặt của Quỳnh Lệ Chi!

* Rầm *

Cánh cửa phòng bị hắn đá bung ra. Trong phòng tối om không có chút ánh sáng. Hắn mò mẫn đưa tay ngang qua bật công tắt ở phía bên phải. Đi thêm vài bước nữa là một điều không thể ngờ!

Trang Mai Cầm lõa lồ nằm chình ình trên giường, cọ cọ chân ra dáng quyến rũ khi thấy hắn.

Sự bĩnh tĩnh đã mất khi thấy tất cả các khung tranh lớn nhỏ hắn lắp ảnh của cô đều bị ả ta bỏ vào sọc rác. Tay kia nhẹ nhàng để bức tranh xuống bàn, mang bộ mặt như Tula đến đòi mạng đi về phía tủ. Động tác mạnh bạo mở nó ra, trong đó chứa toàn vũ khí.

Bộ dạng quyến rũ của Trang Mai Cầm bị số vũ khí đó là cho mất hứng. Cô ta ngồi dậy, vớ lấy cái chăn dày bên cạnh chùm lại, la hét:

— Dạ…anh….anh muốn làm gì?

Hắn không trả lời, tiếp tục việc chọn vũ khí của mình. Lần này là một cây Shotgun hai nòng. Chỉ vài thao tác đơn giản, khẩu súng đã được trang bị đầy đạn.

Cô ta toát mồ hô, hai tay xua xua, miệng kêu cứu:

– Đừng…đừng lại gần…đừng lại gần tôi. Có ai không? Cứu tôi với? Có ai…áaaaaa…

* Đùng *

Một vũng máu từ chân cô ta lan ra khắp chiếc chăn và khăn trải giường. Trang Mai Cầm ôm cánh chân bị thương không ngừng la hét:

– Đừng….đừng….đừng giết tôi! Dạ…Dạ….anh bình tĩnh, anh đang làm gì vậy….

* Đùng *

” Áaaaaaa “

Hai chân cô ta như muốn phế, tấm chăn trắng cũng bị máu nhuốm thành màu đỏ. Lí trí của hắn đột nhiên từ đâu quay lại, vội vàng bỏ khẩu súng xuống, chạy lại sọt rác nhặt mấy khung hình đó lên, ôm vào lòng nâng niu như sợ vỡ.

Sắp xếp chúng lại chỗ cũ, bộ dáng dịu dàng khác hẳn lúc nãy. Tất cả đã hoàn thành, màn kịch chính cũng nên bắt đầu rồi nhở!

Dương Lãnh Hoàng Dạ đi lại phía giường, nắm tóc lôi ả ta xềnh xệch ra khỏi phòng. Chăn, ga trải giường, sàn đã hoa cương, những nơi ả ta bị lôi qua đều để lại một vệt máu lớn.

Sát thương do khẩu súng Shotgun gây ra không phải là nhỏ. Huống chi đó còn là tầm gần, không đứt ra là may rồi!

Trang Mai Cầm bị lôi tới phòng khách, máu me bê bếch khiến cho đám người hầu sợ hãi không ngừng run rẩy. Trông bộ dạng cô ta thật thê thảm!

Tự tiện quăng cô ta sang một xó, tiến lại phía sopha hậm hực ngồi xuống, gằn giọng hỏi:

— A Tam đâu?

Vì Tố Tố đã đưa Hạ Bình đến bệnh viện nên người trả lời chắc chắn là Quỳnh Lệ Chi:

— Thiếu gia, cậu ấy đang ở ngoài sân trước. Có cần…

– Câm miệng! Tam, cậu vào đây!

A Tam lật đật từ bên ngoài đi vào, trông có vẻ lạnh lùng hơn khi nhìn thấy Trang Mai Cầm:

– Thiếu gia, cậu gọi tôi?

Hắn chỉ tay vào bức tường trên cầu thang, bảo:

– Kêu người sửa khung tranh đó lại. Còn nữa, vào dọn dẹp sạch sẽ phòng tôi đi. Đừng để bất cứ thứ dơ bẩn nào ở đó!

— Vâng!

A Tam vốn là một con người khá nghiêm khắc với bản thân, giống với tính cách của hắn. Nên việc căn phòng của mình bị dấy bẩn là một chuyện cực kì khó chịu.

Cậu ta tặng cho Trang Mai Cầm một ánh mắt cảnh báo rồi đi thực hiện mệnh lệnh.

Hắn bên này không ngừng nổi điên với đám hạ nhân:

— Con mẹ nó! Tôi nuôi mấy người làm gì hả? Một con điếm cũng quỳ dưới chân nó nghe lời sao? HẢ!

– Tôi….tôi là do ộng nội Thiên…đưa vào đây. Anh… đừng có … có quá đáng.__ Sắc mặt Trang Mai Cầm đã trắng bệch do mất máu quá nhiều. Tiếng nói cũng theo đó mà nhỏ dần.

— Hahaahah!

Dương Lãnh Hoàng Dạ bỗng nhiên cười lớn. Giọng cười ma mị, dẫn dắt theo bao nhiêu sự nguy hiểm.

— Vậy là Trang đại tiểu thư đây không rõ ý của ông tôi rồi. Cô nghĩ vì sao tôi lại đồng ý dễ dàng như vậy?

– Anh…anh…

– Cô đúng là một loại người vừa dơ bẩn vừa ngu ngốc. Một loại đàn bà d.âm dục. Cô xem bộ dạng của cô như thế nào?

Trang Mai Cầm lúc này mới nhớ đến tình trạng hiện tại của mình. Quần áo không có, cơ thể hoàn toàn lõa lồ trước mặt thiên hạ. Hai tay ôm chặt hai chân đang bị thương của mình, nước mắt chảy ròng rã trôi cả lớp son phấn cô ta vừa mới tô đậm. Tóc tai rối bời vì bị hắn lôi kéo. Không biết diễn tả thê thảm như thế nào nữa!

Trước ánh mắt thèm thuồng của năm đầu bếp nam, cô ta xấu hổ mặc kệ vết thương, tay che tay đậy những chỗ không nên thấy lại. Nhưng biết làm sao bây giờ, che thế nào nó cũng hở…haizzzz.

Hắn nhìn qua đám đầu bếp, rồi nhìn lại cô nhếch môi khinh thường. Sau đó lạnh lùng hỏi bọn họ:

– Muốn cô ta không?

Dục vọng sớm chiếm lấy lí trí của bọn họ, không ngần ngại mà gật đầu liên tiếp.

Hắn im lặng một hồi lâu rồi lấy điếu cigar ra châm lên. Kéo một hơi dài, ngửa đầu lên trời nhả khói ra. Nhắm mắt lại, lạnh lùng buông một lời nói khiến Quỳnh Lệ Chi cũng lạnh gáy:

– Năm người cùng một lúc không thỏa mãn cô ta đâu. Kêu thêm vài người nữa chắc sẽ ổn đó!

Cảm giác đau đớn thân xác đã không còn là gì đối với Trang Mai Cầm nữa, trong tim cô ta bây giờ cực kì đau nhói. Đau muốn chết đi cho xong!

Hối hận rồi! Cô ta đã hối hận vì quyết định tin một con người như hắn!

– Hoàng Dạ, anh không phải con người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK