• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Khung Cảnh Đẫm Máu (2)

– Ồ, thì ra 2 vị Sứ giả và Đại tướng đây thật sự KHÔNG có mắt. Bị chó tha rồi phải không? Haizz tôi thật sự thông cảm cho 2 vị....chậc chậc chậc.

Thân ảnh của một người con gái xinh đẹp đang tiến lại gần hắn. Khí thế ngút trời, giọng nói lạnh lẽo còn có thể là ai chứ?

Cô đã chứng kiến mọi việc. Từ lúc Phạm Linh Đông chưa chết, đến lúc cô ta xuống uống trà với Diêm Vương. Cô không ngờ hắn có thể dứt khoát như vậy. Cảm thấy có sự thú vị nên đã đưa 2 còn mắt sáng rực theo dõi sự việc. Sau một hồi chứng kiến, cô chỉ có một suy nghĩ rằng:

" Người đàn ông này có thể điềm tĩnh như vậy à. Nhưng nhìn anh ta như thế cũng rất soái à "

Không thể tự chủ được bản thân nên cô đã quyết định lên tiếng. Cô cũng không biết vì sao mình lại làm vậy. Trước giờ cô có lo chuyện bao đồng đâu. Hôm nay chính là ngoại lệ..!

Sự bình tĩnh của của hắn chấm dứt khi giọng nói của vô vang lên. Anh cuối cùng cũng ngẩn đầu nhìn vào người con gái đang từng bước đi tới trước mặt nhìn, trong lòng lại dâng lên một cỗ vui vẻ. Cũng không thể thoát khỏi sự u mê cô...đặt biệt là giọng nói.

Từ hôm gặp ở Bar Brutal tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn được nghe giọng nói của cô. Tuy có chút lạnh lẽo nhưng vẫn rất dịu nhẹ, nghe rất êm tai.... Nhưng mà khoan..." Vợ yêu của hắn đang bảo vệ hắn sao? Cứ để xem Tiểu ác ma này có thể làm gì... "

2 lão già đang vui vẻ vì nghĩ rằng sắp có thể hạ bệ được Dương Lãnh Hoàng Dạ thì...nghe câu nói giễu cợt của cô. Khuôn mặt từ vui vẻ chuyển sang u ám. Sắc mặt 2 lão đen kịt. Yamamoto tức tối nhìn thân ảnh xinh đẹp đang đứng đối diện, miệng không kiềm chế được phát ra một câu chửi tục:

– Mẹ kiếp! Cô là ai? Gọi thẳng chức vị của tôi như vậy chắc cô cũng biết tôi là ai. Cô dám phỉ báng một Đại tướng của Đế quốc Nhật Bản, cô có tin tôi giết cô không?

– Con đàn bà chết tiệt này! Mày là ai? Có biết mày đang nói chuyện với ai không? Nhãi ranh...hừ.

Quý Hồng Quân cũng không kém Yamamoto là mấy. Sống hơn 50 năm trên đời, chưa có một người nào dám nói chuyện với ông ta như vậy. Huống chi là con đàn bà chết tiệt này. " Hôm nay ông đây sẽ giết mày "

Hắn đang sa sầm mặt. Thật không biết coi trọng tính mạng của mình. Bảo bối của hắn cưng như trứng, hứng như hoa, hắn còn chưa mở miệng mắng cô câu nào vậy mà một lũ khốn kiếp dám buông lời mắng miết. " Xong vụ này tôi sẽ cho các ông phải trả giá vì những lời nói hôm nay "

Cô vẫn đang rất chi là vui vẻ. 23 năm tồn tại, 18 năm lăn lộn trong giới sát thủ và các đợt huấn luyện khắc nghiệt, vẫn chưa có một ai dám mở lời la mắng cô dù chỉ là nữa chữ. Hôm nay lại như thế này....thật là rất vui à nha:

– Tôi là ai? Tôi nghĩ các ông không xứng đáng để biết. À, còn vị Dương Lãnh thiếu chủ đây...tôi gọi có đúng không?__ Cô vẫn chưa nhớ rõ tên hắn, chỉ nghe người ta kêu như vậy...

– Đúng. Em có thể gọi tôi là Dạ hoặc Hoàng Dạ. Gọi bất cứ những gì em muốn gọi. __* Cười *

– Ồ, vậy Hoàng Dạ. Tôi muốn nhờ thuộc hạ của anh chuẩn bị 3 cái quan tài. Có được không?

– Được. Em muốn bao nhiêu cái cũng có. A Nhất, chuẩn bị đồ mà vị tiểu thư này cần đi.

– Vâng. __A Nhất gật đầu cúi chào rồi nhấc máy gọi thuộc hạ đem 3 cái quan tài vào.

5 phút sao, 3 cái quan tài được 12 người khiêng vào. Rồi đặt giữa sảnh chính, cách chỗ hắn không quá 5m.

12 tên thuộc hạ quỳ xuống, đồng thanh:

– Thiếu chủ, đồ người cần.__ Nói xong thì đứng ở đó chờ lệnh.

Hắn gật đầu rồi quay sang nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, cất tiếng nói mang ý sủng nịnh:

– Đồ em cần.

Mọi người trong sảnh không biết cô đang làm gì mà cần đến quan tài. Quan tài chỉ dùng để chứa người chết...cô đây là muốn giết người sao. Chỉ có một người chết mà cần gì đến 3 cái quan tài. Yamamoto và Quý Hồng Quân lúc này mới nhận thấy được sự nguy hiểm trong người cô gái này. Đôi mắt tức giận vừa rồi cũng được thay thế bằng ánh mắt mang chút sợ sệt.

Cô quay sang báo trước với anh:

– Tôi muốn mượn người của anh.

– Tùy ý em, muốn mượn bao nhiêu cũng được. Nếu bao đây không đủ tôi sẽ đều động thêm cho em.

– Không, bao nhiêu đủ rồi.

Thuộc hạ của hắn tuy bên ngoài rất điềm tĩnh nhưng bên trong thì bất ngờ vô độ. " Từ khi nào Chủ Thượng lại nói chuyện với con gái như thế. Trời ơi, Chủ Thượng cao cao tại thượng của tôi bị bắt cóc rồi. Mau trả ngài ấy về đây... "

Cô nở nụ cười hết sức " thân thiện ". Từng bước tiến tới 2 người trung niên được cho là ba mẹ của cô gái. Họ đang khóc lóc ai oán trước thi thể con gái mình. Liếc nhìn sang thi thể một cái, quay ra sau đá mắt cho A Tam. A Tam thấy ánh mắt của cô thì hiểu, ra lệnh cho 12 người đang đứng trước 3 cái quan tài:

– Các ngươi. Đem thi thể ấy đi đốt đi.

– Rõ, thưa Tam Gia.__ 4 người đi về phía thi thể, khiêng cái xác đi thiêu thì tiếng la hét thất thanh vang lên:

– Đứng lại....đứng lại. Các người định mang con tôi đi đâu. Dương Lãnh Hoàng Dạ, cậu đừng quá đáng.

Thao tác nhanh nhẹn. Cô rút khẩu súng ngắn từ trong chiếc váy đen ra. * Đùng * một tiếng:

– Câm miệng!

Viên đạn vừa rồi cô bắn lên trời. Nhưng viên tiếp theo chắc sẽ có máu đấy....

Mọi người bị hù dọa đến mức run rẩy. Cô lại ghét những người yếu ớt nên đã * Đùng *... Một vị chủ tịch vì quá run sợ nên đã bị bắn. Viên đạn ghim thẳng vào ngực bên trái, xuyên tim, ngã xuống chết ngay tại chỗ.

Ai cũng đều thức thời nên đã im re. Sảnh chính bây giờ chỉ còn nghe tiếng thở của mọi người.

Yamamoto và Quý Hồng Quân chứng kiến việc trước mắt, tin chắc rằng cô gái này sẽ giết họ thật nếu họ dám lên tiếng.

Hắn nhìn sự tàn độc của cô thì không những không chán ghét mà còn thêm yêu thích. Tiểu Ác Ma của hắn cũng quá nhẫn tâm rồi.

Lúc này, bên ngoài khách sạn đang có hơn 10 chiếc xe cảnh sát. Lễ tân hớt hải chạy vào thông báo:

— Ngụy....Ngụy tổng, cảnh ...cảnh sát tới rồi.

Ngụy Tề đang hoảng sợ cúi đầu xuống. Nghe lễ tân nói cảnh sát đã đến thì không khỏi vui mừng. Thoát chết rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK